“A Ứng, thanh đao này có chủ rồi chú?” Ngoan Thất buồn bực nói: “Sao lại bị ngươi tế luyện tới mức lớn nhỏ tùy ý? Chẳng lẽ nó cũng không có tiết tháo như ngài chuông?” Hứa Ứng không cảm ứng được trong có đao linh bên trong, bèn lắc đầu nói: “Ta không biết có chuyện gì nữa, cứ như lưỡi đao này từng được ta tế luyện rồi, cầm vào tay là thuận buồm xuôi gió. A, ngươi nhìn kìa, dấu tay trên lưỡi đao cùng cỡ với bàn tay ta.” Y vung vẩy cánh tay, chỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.