Hứa Ứng quan sát phù văn Trấn Ma, hạ giọng nói: “Kỳ quái, tám phù văn này không giống như phong ấn mà giống như nguyền rủa. Tám chữ này có ý gì? Chắc phải hỏi Thất gia...” “Hứa công tử!” Một giọng nói tang thương vang lên, Hứa Ứng lập tức thu hồi hai tấm phù văn Trấn Ma, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một ông lão áo xám cầm gậy gỗ đi tới, trên người tỏa ra sương mù màu xám như thác nước, trôi qua chảy lại. Ông lão áo xám bước tới, cười nói: “Quả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.