Chu Tề Vân sắc mặt âm trầm bất định: “Vì sao bệ hạ lại tới Vĩnh châu vào thời điểm này? Vì sao lại dùng tiểu quỷ để thu thập dương khí? Chẳng lẽ...” Sắc mặt hắn bỗng hóa thành kỳ quái: “Vết thương ta gây ra cho hắn năm xưa, đến nay còn chưa chữa khỏi?” Hắn thở dài, ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn bầu trời, thầm nghĩ: “Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế có ân với ta, ta không muốn giết vua soán vị. Thánh Thần hoàng đế, ngươi đi vào Vĩnh châu lúc này khiến ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.