๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hứa Ứng mỉm cười: “Đều là bôi xấu. Tương Tương yên tâm, ta có tới phủ Nguyên Quân chắc chắn là vì chính sự. Chẳng qua không nhớ ra.” Sở Tương Tương nháy mắt mấy cái. Câu nói này như kiểu lấy cớ. Linh Vô Tâm cười lạnh nói: “Hứa Thiên Tôn, Hứa Chân Nhân, Hứa Chân Quân. Nhờ ngươi ban tặng nên trên Tiên giới mấy vạn năm liền ta không thể ngóc đầu lên được! Hôm nay hiếm khi gặp được ngươi, đúng là ý trời để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.