Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng làm sao chịu xuống, thiếu niên ra sức nháy mắt với Ngoan Thất, ra hiệu cho hắn mau mau rời khỏi, nói: “Ta không học đâu, ngươi có đi không? Trời sắp tối rồi, xung quanh đều là cõi âm, quỷ thần qua lại, cẩn thận không về nhà được!”

Nhưng Ngoan Thất đang hăng say, nói: “Vừa rồi ta nghe giảng, hiểu được một chút rồi. Ta phải ở lại đây học tập, nếu ngươi sợ quỷ thì cứ về trước đi, ta ở lại chỗ tiên nhân mấy hôm đã.”

Hứa Ứng tức giận tới mức nghiến răng, đột nhiên Nguyên Vị Ương ở bên cạnh lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Trời tối, cõi âm? Đợi đã, nơi này có vấn đề!”

Hứa Ứng nhìn hắn hỏi: “Vấn đề gì?”

Lông mày Nguyên Vị Ương hơi nhíu lại nói: “Ngươi có chú ý tới tượng đá trên những tiên sơn này không? Ta và Kiêu bá không tới đây nghe giảng ngay mà đến mấy tòa tiên sơn kiểm tra một lượt, phát hiện rất nhiều tượng đá khổng lồ, điêu khắc các loại thần linh.”

Hứa Ứng hạ giọng nói: “Các ngươi có phát hiện văn tế chiêu hồn không?”

Nguyên Vị Ương thầm kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lão đầy tớ áo xạnh Kiêu bá cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Hứa Ứng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn đúng là đệ tử được đại thế gia nào đó bí mật bồi dưỡng? Nếu không sao lại biết cả văn tự bí ẩn như văn tế chiêu hồn?”

Văn tế chiêu hồn là văn tự phù lục kỳ lạ mà các đại thế gia phát hiện khi đào bới mộ chôn luyện khí sĩ thượng cổ và các động thiên, những văn tự này tối nghĩa khó hiểu nhưng lại ẩn chứa ảo diệu rất lớn.

Thế gia nhận được những văn tự này, đương nhiên phải cất giấu, không dễ dàng phơi bày với mọi người. Vì vậy đối với người đời thì văn tế chiêu hồn là một bí mật, cho dù trong nội bộ đại thế gia cũng không mấy người biết.

Nếu chỉ nhìn quần áo thì Hứa Ứng đúng là một gã nông thôn nhà quê, nhưng y lại biết văn tế chiêu hồn, như vậy chắc chắn là con cháu nòng cốt trong đại thế gia!

Nguyên Vị Ương nói: “Là tế văn chiêu hồn. Lúc trước ta vẫn không nghĩ ra vì sao tiên giới lại cần tế văn chiêu hồn, vừa rồi ngươi nhắc tới cõi âm, ta lại đột nhiên hiểu ra...”

Trong đầu Hứa Ứng lóe lên ý tưởng, la lên thất thanh: “Ta cũng hiểu rồi! Hóa ra là thế!”

Lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá ánh mắt mờ mịt, thầm nghĩ: “Hai người bọn họ hiểu cái gì?”

Quả chuông cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không biết hai người này đang nói cái gì.

Hứa Ứng nhanh chóng nói: “Sau khi mặt trời xuống núi, thế giới sau miếu hoang vừa vặn nằm trong phạm vi cõi âm! Nơi này là cõi âm, khắp nơi đều có quỷ hồn!”

Nguyên Vị Ương gật đầu nói: “Tế văn chiêu hồn trong đầu tượng thần thật ra là để dụ dỗ cô hồn dã quỷ của cõi âm đến để luyện chế Vạn Linh đan.”

Hứa Ứng nói: “Tượng thần là người hầu của na tiên áo trắng, bọn chúng phụ trách dụ dỗ quỷ hồn của cõi âm tới, luyện chế Vạn Linh đan cho hắn.”

Nguyên Vị Ương nói: “Na tiên áo trắng đặt tiên cảnh ẩn cảnh của mình ở cõi âm, cửa đặt ở dương gian, chính là trước cửa miếu. Khi cõi âm xâm lấn dương gian, hai giới va chạm với nhau, chấn động ẩn cảnh tiên cảnh, vì vậy thế giới trong miếu hoang mới xuất hiện.”

Hứa Ứng tiếp lời: “Thế giới trong miếu hoang vẫn bị giấu trong cõi âm, khắp nơi đều là quỷ hồn nên tượng thần không cần thần hồn cư ngụ, cứ để trống là được. Vì thế khi thế giới trong miếu ở cõi âm, tất cả tượng thần đều thức tỉnh, trở thành thần linh cường đại!”

Y nói ra suy đoán này, đột nhiên giật mình, trán đổ mồ hôi lạnh.

Nguyên Vị Ương tiếp lời y, tiếp tục suy đoán: “Nói cách khác, khi mặt trời xuống núi, Nại Hà tái hiện, cõi âm xâm lấn, thế giới trong miếu sẽ trở về cõi âm, tất cả tượng thần đều thức tỉnh!

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Bọn chúng sẽ đại khai sát giới!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có cảm giác tri kỷ.

Quả chuông và Kiêu bá lại cực kỳ kinh ngạc, hai thiếu niên này ngươi một câu ta một câu, không ngờ lại vẽ ra một bức tranh vô cùng đáng sợ. Thử nghĩ xem, năm tòa tiên sơn, hàng trăm tượng thần khổng lồ thức tỉnh đại khai sát giới, tình cảnh sẽ đáng sợ tới mức nào?

Hứa Ứng đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt trời đã ngả về tây, cũng tức là sắp khuất sau núi.

Nguyên Vị Ương đứng dậy nói với Kiêu bá áo xanh: “Kiêu bá, nơi này sắp rơi vào nguy hiểm, chúng ta đi thôi.”

Kiêu bá gật đầu.

Nguyên Vị Ương nhìn về phía Hứa Ứng nói: “Ngươi không đi à?”

“Bằng hữu của ta đang ở đây, làm sao mà đi được?”

Hứa Ứng đột nhiên nhảy từ trên nóc tiên điện vào trong miếu, cười ha hả nói: “Ta cũng tới học tập học vấn của tiên nhân.”

Nguyên Vị Ương ngẩn người, lẩm bẩm: “Ngươi nhảy xuống là tự tìm đường chết, một người sáng suốt sao biết rõ chắc chắn sẽ chết mà còn đâm đầu vào... Chúng ta trò chuyện vui vẻ, ta còn tưởng ngươi cũng là người sáng suốt như ta, chẳng ngờ ngươi lại không phải.”

Hắn lắc đầu, theo chân Kiêu bá rời khỏi, nhưng hành động của Hứa Ứng như một câu đố khó hiểu quanh quẩn trong lòng hắn, hắn rất muốn kéo Hứa Ứng ra khỏi miếu, hỏi cho rõ ràng.

Nhưng lý trí lại nói với hắn, hành động tốt nhất bây giờ là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!

Hứa Ứng hạ xuống bên cạnh Ngoan Thất, cười nói: “Tiên pháp của tiên nhân đúng là cao thâm khó lường, chẳng hay tiên nhân có biết kiếm pháp không? Đệ tử học kiếm.”

Na tiên áo trắng ngồi ngay ngắn trước tiên điện, tiên quang mờ ảo, xoay chuyển như kiếm, không nói năng gì.

Lúc này ngoài cửa miếu lại có một giọng nói vang lên, cười lạnh nói: “Tội phạm Hứa Ứng, cho dù ngươi trốn vào trong miếu cũng khó tránh khỏi tấm lưới pháp luật!”

Hứa Ứng quyết định nhìn lại, chỉ thấy Tư pháp tòng quân sự Chu Chính nhanh chóng bước vào trong miếu, quần áo trên người rách nát, chật vật không thể tả, nhưng khí sắc vẫn còn tốt.

Chu Chính nhanh chân đi tới trước mặt một gã bụng phệ mập mạp, quỳ một đầu gối xuống đất, cất cao giọng nói: “Thứ sử đại nhân, thuộc hạ may mắn không phụ mệnh lệnh, đã đuổi theo Hứa Ứng vào trong ngôi miếu!”

Gã mập kia chiều ngang bằng ba bốn người thường, ngồi đó như ngọn núi thịt, chính là Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành, đang hết sức tập trung tu luyện [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải], có vẻ khá bực bội với hành động của thuộc hạ, nói: “Chu Chính, ngươi làm ồn cái gì? Đừng quấy nhiễu ta thành tiên!”

Chu Chính ngạc nhiên nói: “Đại nhân, Hứa Ứng bị ta đẩy vào trong miếu.”

“Hứa Ứng là cái thá gì!”

Thứ sử Chu Hành tức giận nói: “Hứa Ứng chẳng qua chỉ phá giải được công pháp của yêu tộc mà thôi, nhưng ta tu luyện tiên pháp, vượt qua hắn vô số lần. Nếu ta thành tiên còn cần tu luyện công pháp yêu tộc làm gì?”

“Chuyện này, chuyện này...”

Chu Chính tay chân luống cuống, đột nhiên nghĩ tới chuyện có bao nhiêu thị vệ đi theo mình, giờ người chết kẻ bỏ trốn, không biết còn lại được bao nhiêu. Bây giờ Thứ sử đại nhân lại bảo Hứa Ứng là cái thá gì, khiến những người này chết oan chết uổng, không khỏi buồn bã.

“Ta thật có lỗi với các huynh đệ!”

Lúc này lại có vài vị Thành hoàng bước vào trong ngôi miếu, đứng từ xa nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, không chịu buông tha. Thành hoàng của Ninh Viễn Lộ thấy Lăng Thông phán Lăng Hữu Đạo cũng trong đám người, vội vàng đi tới nói nhỏ: “Thông phán, Hứa Ứng đến rồi, chúng ta có nên...”

Lăng Thông phán thở dài, mở mắt ra nói: “Sao các ngươi lại quấy nhiễu tiên duyên của ta? Ta vào trong miếu, được truyền thụ tiên pháp, ngay cả tên Chu Thứ sử ục ịch chết tiệt kia mà còn không muốn để ý đến. Sao các ngươi lại đòi bắt Hứa Ứng, quấy nhiễu ta thanh tu!”

Đám Thành hoàng trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên Hứa Ứng cười nói: “Chẳng lẽ tiên nhân không biết kiếm pháp?”

Ngoan Thất không vui nói: “A Ứng, sao tiên nhân lại không biết kiếm pháp được? Bên ngoài miếu có vực sâu mười dặm chứa đầy kiếm khí, đó là do kiếm pháp của tiên nhân tạo ra. Có đúng không, tiên nhân?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK