๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Lúc đó Hứa Ứng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, hơn nữa khoảng cách còn cực xa, nhưng Ngọc Thanh đạo nhân vẫn nghe rõ rành rành. Hứa Ứng nói: “Ngày đó ta muốn né tránh, nhưng năm năm qua đi vẫn không tránh nổi. Có thể giữa ta và Thượng Thanh có duyên phận không cạn.” Ngọc Thanh đạo nhân đưa một áng mây tới, hạ xuống dưới chân, nói đầy ẩn ý: “Đạo hữu tưởng duyên phận này là đại hung, nhưng chắc gì đã là đại hung? Mời sang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.