Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già u sầu thở dài, biết hôm nay không cách nào ép Hứa Ứng uống trà, tiếp đó ống tay áo cuốn một cái, thu hồi bàn ghế ấm chén, chậm rãi rời khỏi.

Tốc độ của lão trông thì có vẻ chậm nhưng thật ra rất nhanh, không bao lâu sau đã biến mất trên Vô Vọng sơn.

Còn Vô Vọng sơn lại đột nhiên phát ra tiếng vang như trời long đất lở, sườn núi hơi xê dịch, vô số đất đá bắn tung, ngọn núi chậm rãi nghiêng sang một bên.

Ngọn núi này quá khổng lồ, cho dù là núi lở cũng phải mất một thời gian mới đập được xuống đất.

Hứa Ứng vẫn chạy như bay dưới tấm khăn lụa càng lúc càng khổng lồ kia, nhưng giờ phút này y đã nhỏ như hạt đậu, cho dù tốc độ nhanh hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng không thể chạy khỏi phạm vi bao phủ của chiếc khăn lụa.

“A Ứng, là ngươi à?:” Đột nhiên phía trước xuất hiện một con rắn lớn, dò hỏi.

Con rắn kia đầu mọc ra hai sừng một đen một trắng, toàn thân là lớp vảy như gương sáng, chính là Ngoan Thất, tuy trông vẫn lớn như trước kia, nhưng đó là đối với Hứa Ứng.

Bây giờ Hứa Ứng đã bị thu nhỏ cỡ hạt đậu, Ngoan Thất cũng bị thu nhỏ, chỉ dài khoảng một tấc, nhưng vẫn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần Hứa Ứng.

Một người một rắn đồng bệnh tương liên, đều bị Chu Vũ Bà thu nhỏ thân thể.

Hứa Ứng nhảy lên lưng Ngoan Thất nói: “Tiểu Thất, tốc độ của ngươi nhanh hơn, chúng ta mau trốn khỏi nơi này thôi!”

Ngoan Thất chở y trườn ra phía ngoài nói: “Bà già này dùng thủ đoạn gì thế? Sao lại lợi hại như vậy?”

Giọng nói của quả chuông vang lên: “Chắc là na thuật Tát Đậu Thành Binh, chẳng qua bà ta sử dụng ngược lại. Tát Đậu Thành Binh có thể khiến hạt đậu rơi xuống đất hóa thành thần nhân giáp vàng, đón gió hóa lớn, còn to hơn người bình thường nhiều. Bà lão này dùng ngược lại có thể khiến người ta trở nên bé đi, thu nhỏ lại thành hạt đậu. Trong luyện khí sĩ cũng có pháp thuật tương tự.”

Hứa Ứng ánh mắt lấp lóe nói: “Ta đã mở bí tàng Nê Hoàn, thông hiểu sinh tử âm dương, có thể khống chế hoạt tính thân thể, tuy na thuật của bà ta rất tinh diệu nhưng không thể vây khốn ta bao lâu, ta sẽ nhanh chóng khôi phục hình dạng bình thường. Ngoan Thất, trong [Ba Xà chân tu] và [Long Xà kinh Trập công] có ghi thuật biến hóa lớn nhỏ, nếu ngươi hiểu được cũng có thể phá giải na thuật của bà ta.”

Ngoan Thất nhanh chóng trườn về phía trước, nhớ lại thuật biến hóa trong [Ba Xà chân tu] mà Hứa Ứng đã dạy, quả nhiên có pháp môn liên quan tới biến hóa thân thể, trong lòng vui mừng: “Vẫn là A Ứng đáng tin cậy. Y chỉ cần gợi ý một chút thôi là ta biết cách phá giải rồi.”

Đột nhiên, bọn họ nhìn xuyên lớp khăn lụa, thấy Vô Vọng sơn đang đổ xuống, trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Vô Vọng sơn đang đổ về phía này, không bao lâu sau sẽ đè chết bọn họ!

Nếu là lúc bình thường, bọn họ còn có thể chạy được, nhưng bây giờ bọn họ tay chân ngắn ngủn, không cách nào chạy khỏi phạm vi ngọn núi bao phủ!

Nhưng đúng lúc này, chiếc khăn lụa bị một bàn tay lớn nhặt lên, Hứa Ứng và Ngoan Thất cũng bị chiếc khăn cuốn theo, thân thể không khống chế được bay lên không trung.

Bà lão của Chu gia, Chu Vũ Bà nhếch miệng cười khà khà, rũ cái khăn lụa vào cái giỏ mà mình đang đeo. Hứa Ứng và Ngoan Thất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã từ trong khăn lụa xuống, rơi vào trong giỏ.

“Lão thân đã mời được Hứa công tử, đi trước một bước đây!” Chu Vũ Bà cười nói, không biết đang nói chuyện với ai.

Trong giỏ xách còn có phân nửa là hạt đậu, Hứa Ứng và Ngoan Thất rơi vào trong đó, đập vào mấy hạt đậu, khiến chúng kêu ai da liên tục.

Hứa Ứng và Ngoan Thất sợ hết hồn, lại thấy những hạt đậu này dồn dập đứng dậy như người, thân mặc giáp vàng, đầu đội mũ giáp, cầm kiếm màu xanh, giữa hai hàng hàng mi mang vẻ khí khái bừng bừng, ai nấy tuấn lãng bất phàm.

Ngoan Thất sợ hết hồn, cảnh giác nói: “Các ngươi là người phương nào, chẳng lẽ các ngươi cũng bị yêu phụ bắt giữ?”

Gã cao to mặc giáp vàng cách y gần nhất giơ hai tay chống nạnh, vẻ mặt khinh thường kêu lên: “Yêu phụ cái gì? Phải là Đãng Thiên phủ chủ! Con rắn xấu xa bất học vô thuật! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe Tát Đậu Thành Binh? Chúng ta chính là quân của Đãng Thiên phủ, gọi là...”

Ngàn vạn người mặc giáp vàng đồng thời quay đầu nhìn về phía bọn họ, chỉnh tề như một, đồng thanh hô to: “Đậu binh!”

Khóe mắt Ngoan Thất giật giật, nhỏ giọng nói với Hứa Ứng: “Bọn chúng không phải là người?”

Hứa Ứng còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của quả chuông đã vang lên: “Bọn chúng đều là hạt đậu trong Tát Đậu Thành Binh. Chu Vũ Bà kia cũng rất tài ba, còn có thể trao trí tuệ cho đám đậu binh này. Loại pháp thuật này không phải chỉ dùng hoạt tính bí tàng là làm dược. E rằng na pháp Chu gia đã có tiến bộ so với cơ sở ban đầu, còn tinh diệu nhiều so với pháp thuật tương tự của luyện khí sĩ.”

Xưa nay nó luôn cho rằng na pháp không bằng pháp thuật thời luyện khí sĩ, giờ phút này lại thừa nhận na thuật Tát Đậu Thành Binh vượt qua pháp thuật tương tự, đúng là hiếm thấy.

Người mặc giáp vàng đứng đầu hỏi: “Trong các ngươi ai là Hứa công tử? Đăng Thiên phủ chủ dặn dò, bảo chúng ta phải chăm sóc cho công tử, không thể để công tử bị tổn thương.”

Hứa Ứng không đáp, giẫm lên đầu một tên đậu binh trèo ra ngoài, định trốn ra khỏi rổ.

“Đừng ra ngoài!”

Đậu binh giáp vàng kéo hai chân y lại la lớn: “Bên ngoài có thần linh hai chân đáng sợ lắm! Móng vuốt lớn hơn ngươi tới mấy chục lần, miệng sắt họng thép, trên đầu có ngọn lửa đỏ rực, mọc ra hai cánh như kim loại, phun mây nhả khói, tiếng kêu như sấm! Rất nhiều huynh đệ của chúng ta chết trong miệng vị thần hai chân này!”

Ngoan Thất suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi đang nói đến gà à?”

Hứa Ứng chỉ một lòng muốn trốn, leo lên bên trên. Đám đậu binh do dự, treo dưới chân y, định kéo y xuống. Hứa Ứng khó khăn lắm mới leo được tới rìa cái giỏ, vén khăn lụa lên nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy lúc này bọn họ đang ở trên bầu trời, bà lão kia vác theo cái giỏ, sau lưng là cặp cánh đại bàng, vỗ cánh bay lượn, mang theo bọn họ lao vun vút trên không trung.

Cặp cánh đại bàng chắc là ẩn cảnh của bà lão biến thành, mang bà lão và bọn họ bay lượn trên bầu trời.

Đột nhiên, Hứa Ứng nhìn thấy dãy núi phía xa rung động, tiếp đó là luồng chấn động khủng khiếp ập tới. Những nơi sóng chấn động đi qua, áng mây trên bầu trời cũng bị san bằng!

“Gay rồi!”

Hứa Ứng biến sắc, vội vàng cất cao giọng hô: “Ngài chuông, mau ra đây cứu mạng!”

Quả chuông bay ra từ sau đầu y, lập tức căng đứt cái giỏ. Hứa Ứng, v và từng chuỗi đậu binh giáp vàng nắm lấy mắt cá chân Hứa Ứng, dồn dập ngã vào trong quả chuông.

Quả chuông vốn là pháp bảo của luyện khí sĩ thượng cổ, lại trốn trong đầu Hứa Ứng, na thuật của Chu Vũ Bà không thể thu nhỏ nó, vì vậy nó vẫn giữ được hình dạng ban đầu.

Ngay khoảnh khắc cái giỏ nổ tung, Chu Vũ Bà lập tức phát hiện ra. Bà lão thầm giật mình, vội vàng giơ tay nắm lấy quả chuông nói: “Hứa công tử, đừng phản kháng lại lão thân, lão thân không có ác...”

Bà lão còn chưa nói hết câu, đột nhiên luồng sóng chấn động khủng khiếp kia ập tới, pháp thuật Kim Sí Đại Bằng sau lưng Chu Vũ Bà lập tức bị phá hủy, lực xung kích đáng sợ đánh lên người bà lão, Chu Vũ Bà lập tức hộc máu, văng ra ngoài!

“Coong!”

Luồng chấn động hủy diệt đó va vào quả chuông lớn, quả chuông rung động, vách chuông hiện lên đủ loại phù văn rực rỡ, xoay tròn vù vù, hóa thành tường ánh sáng vững chắc ngăn bên ngoài.

Nhưng trên vách tường có một vết tay rất lớn, chính là vết thương là thiếu nữ trong quan tài đã lưu lại trên quả chuông, trở thành sơ hở trên vách chuông!

Ngay sau đó, lớp tường ánh sáng đã vỡ tan, quả chuông kêu coong coong vang vọng, vừa xoay tròn vừa bay ra ngoài.

“Xong rồi!”

Quả chuông thầm buồn bã: “Mấy hôm nay ta vất vả lắm mới trộm được một chút khí huyết, chữa trị được một chút thương tích, chỉ e lần này công sức lại đổ xuống sông xuống biển!”

Trong quả chuông, Hứa Ứng, Ngoan Thất và hơn trăm đậu binh giáp vàng nghiêng nghiêng ngả ngả, va tới va lui. Có đậu binh la hét: “Đè chết ta rồi! Đè chết ta rồi!”

Nói xong bị ép thành bã đậu, chết oan chết uổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK