Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hóa ra nam tử này tên là Viên Thiên Cương.” Hứa Ứng thầm nghĩ

Nhưng Viên Thiên Cương là ai thì y không biết.

(Viên Thiên Cương (năm 573 - tháng 4 năm 645). người huyện Thành Đô Ích Châu (thành phố Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên hiện tại), đại sư phong thủy dịch học đầu thời nhà Đường. Tương truyền ông biết cách ‘phong giám’, tức là nghe tiếng gió theo hướng gió thổi là có thể đoán hung cát, còn tinh thông nhiều phép bói toán khác.)

Y chỉ là một thiếu niên ở nông thôn, hoàn toàn không biết gì về triều đình, cũng không biết Viên Thiên Cương từng có một quá khứ huy hoàng.

Ngoan Thất đọc nhiều sách nên biết đại danh của Viên Thiên Cương, nghi hoặc ho thôi: “Không ngờ lại là nhân vật trong truyền thuyết này!”

Nam tử để râu quai nón ngẩng đầu lên cười ha hả nói: “Ta phụng lệnh Văn Võ Đại Thánh hoàng đế, cắt đứt long mạch của ngươi, tránh cho ngươi có thành tựu, làm thiên hạ loạn lạc. Đây là thù công, không liên quan gì đến tư! Nhưng nếu ngươi muốn đánh thì cứ đánh đi! Viên mỗ nào có sợ gì?”

Trong hộp kiếm của hắn có hào quang bắn ra, mưa gió lập tức ngưng bặt, trời quang mây tạnh, xanh thẳm không một áng mây, không giống cõi âm mà giống như trở lại dương gian!

Hứa Ứng và Ngoan Thất kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam tử để râu quai nón cầm kiếm bay lên không, giao chiến với người khổng lồ, kiếm quang tung hoành như tia điện đan xen!

Đột nhiên, thân hình người khổng lồ kia biến đổi, hóa thành con rồng lớn như dãy núi, dài tới vài chục dặm, mọi hành động đều kinh thiên động địa. Nhưng mới giao chiến chưa được bao lâu, nam tử để râu quai nón đã tế kiếm lên, kiếm khí như cầu vồng, chém trúng điểm yếu ở cổ hắn, một kiếm chặt đầu!

Đầu rồng kia ầm ầm rơi xuống, đập vào mảnh đất cách căn nhà không xa, máu chảy thành sông!

Hứa Ứng và Ngoan Thất trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy nam tử để râu quai nón hạ xuống đất, kiếm quang cũng tự trở lại trong chiếc hộp, hộp kiếm đóng lại, kiếm quang biến mất.

Nam tử để râu quai nón nói: “Con rồng này chính là dãy núi biến thành, có hai cơ thể tử mẫu, năm xưa mẫu thể đã bị ta chém. Hắn cướp đoạt khí vận hoàng gia, sau khi ra đời sẽ khiến Thần Châu đại loạn, kết quả bị ta chém, không thể làm hoàng đế. Tử thể của hắn tu luyện thành công nên tới tìm ta báo thù. Các ngươi tắm máu rồng đi, sẽ có ích lắm!”

Hứa Ứng và Ngoan Thất đi tới trước đầu rồng, tắm rửa máu rồng, chỉ cảm thấy thương thế trên người mau chóng khỏi hẳn, còn nhanh hơn dùng linh đan diệu dược!

Vết thương trên vai trái của Hứa Ứng bây giờ cũng tự hồi phục, y chỉ cảm thấy khí huyết tràn trề, còn hơn lúc trước!

Y vội vàng đặt quả chuông lớn vào trong máu rồng, thấm máu rồng, thầm suy nghĩ: “Chỉ mong quả chuông cũng có thể hấp thu nguyên khí trong máu rồng, mau chóng hồi phục.”

Nam tử để râu quai nón nhìn thấy, tấm tắc lấy làm lạ, quan sát quả chuông một lúc rồi cười nói: “Bảo bối này có lai lịch không nhỏ, nhưng cũng dính líu tới không ít chuyện. Tiểu huynh đệ, nếu phúc duyên của ngươi không dày, e rằng sẽ bị nó liên lụy, nên mau chóng ném đi thì hơn!”

Hứa Ứng thầm nghĩ, quả chuông là do người khác luyện ra, trấn áp giếng cổ trên Thạch Sơn, trong giếng cổ có một cái quan tài màu đen, trong lúc Nại Hà đổi đường, thiếu nữ trong quan tài đã trốn thoát.

Chẳng lẽ liên lụy mà nam tử để râu quai nón đang nói là chỉ chuyện này?

Nam tử để râu quai nón không giải thích nhiều, lại nói: “Trong máu rồng ẩn chứa long nguyên, có thể chữa trị thương thế của các ngươi, nhưng hấp thu nhiều long nguyên không tốt cho thân thể con người. Sau khi thương tích của tiểu huynh đệ khỏi hẳn, tốt nhất đừng hấp thu long nguyên, tránh cho lưu lại tai họa ngầm. Còn dị xà có thể hấp thu nhiều long nguyên một chút, ngược lại còn có tác dụng rất lớn.”

Hứa Ứng không tắm máu rồng nữa, chỉ để lại quả chuông ngâm trong máu.

Ngoan Thất chỉ đơn giản ngâm mình trong máu rồng, cảm thấy nguyên khí cực kỳ tinh khiết trong máu rồng ào ào ập tới, có lẽ là long nguyên mà nam tử để râu quai nón đã nói, không khỏi vừa mừng vừa sợ!

“A Ứng, không bao lâu sau ta có thể biến thành người rồi!”

Ngoan Thất vui vẻ nói: “Sau khi biến thành người, ta có thể đường đường chính chính tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền rồi!”

Hứa Ứng cũng khá mong chờ, dò hỏi: “Tiểu Thất, sau khi biến hình ngươi là nam hay là nữ?”

“Cái gì mà là nam là nữ? Phải là là đực hay là cái!” Ngoan Thất kêu to: “Đương nhiên ta là đực!”

“Thật đáng tiếc.” Hứa Ứng tiếc nuối nói.

Ngoan Thất trợn mắt: “Họ Hứa, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi định làm cái gì?”

Hứa Ứng lúng túng nói: “Đương nhiên ta cũng coi ngươi là huynh đệ rồi, không thì làm gì chứ?”

“Ngươi nói năng không thành thật! Chắc chắn ngươi có suy nghĩ xấu xa nào đó!”

“Ta không có, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

“Còn ngậm máu phun người? Trong câu chuyện về Hứa gia các người, xà tộc chúng ta có bao lúc nào được sung sướng không?”

(Ám chỉ Hứa Tiên trong ‘Thanh xà bạch xà’.)

....

Ngoan Thất thấp thu long nguyên trong máu rồng, chẳng bao lâu sau đã đạt tới ngưỡng cực hạn mà thân thể có thể gánh chịu, chỉ cảm thấy toàn thấy như muốn nổ tung. Nam tử để râu quai nón nói: “Trên đường tu luyện không nên tham lam vô độ, hấp thu quá nhiều ngược lại bất lợi cho ngươi.”

Ngoan Thất lưu luyến leo ra khỏi ao máu, nằm nhoài bên cạnh cái ao máu rồng, há miệng uống mấy ngụm máu.

Nam tử để râu quai nón thấy vậy lắc đầu nói: “Vô duyên vô cớ gây thêm trở ngại cho chuyện biến hình thành người, đúng là ngu dốt. Tiểu huynh đệ, các ngươi đi theo ta. Con đường này tuy là đường sống, nhưng đến cầu Nại Hà, bà bà có chịu thả người hay không vẫn chưa biết được. Đến đầu cầu rồi phải xem phúc khí của các ngươi.”

Hứa Ứng giơ tay trái nâng quả chuông, nhanh chân đuổi theo hắn.

Ngoan Thất quay đầu lại nhìn đầu rồng, trong lòng tiếc nuối nhưng vẫn đi theo, thầm nghĩ: “Nếu ăn được...”

Dọc đường nam tử để râu quai nón kiếm núi tìm đường, thường đến nơi sơn cùng thủy tận là hắn lại tìm ra con đường mới. Hứa Ứng và Ngoan Thất đi theo hắn, chỉ thấy hai bên đường là cảnh tượng âm u đáng sợ, không khỏi kinh hãi.

Nếu bọn họ tự đi, chỉ e chưa chắc đã sống sót ra khỏi chỗ này!

Cuối cùng, Nại Hà đã hiện lên trong tầm mắt, chỉ thấy một cây cầu treo vắt qua Nại Hà, kéo sang bờ bên kia.

Chỉ có điều Nại Hà trống rỗng, chỉ còn lại lòng sông bị sương mù khóa kín.

Nam tử để râu quai nón đưa bọn họ tới nơi này rồi nói: “Đi qua cây cầu treo kia là tới dương gian. Đầu cầu có bà bà bán trà, các ngươi không được uống trà của bà ấy, chỉ tập trung qua cầu là được. Uống trà của bà ấy rồi là không thể trở lại dương gian! Nhớ kỹ, nhớ kỹ đấy!”

Hứa Ứng cúi người cảm ơn: “Đa tạ tiền bối, tiền bối có tâm nguyện nào chưa hoàn thành? Nếu vãn bối sống sót ra ngoài, chắc chắn sẽ báo đáp!”

Nam tử để râu quai nón do dự một lát rồi nói: “Ta muốn kéo dài tính mạng nên mới tới Vọng Hương, nhưng đến đây rồi thì sống không được chết cũng không xong, bị nhốt ở đây. Tuy thường xuyên thấy được quê hương, nhưng người nhà không biết an nguy của ta.”

Hắn lấy hộp kiếm ra nói: “Ngươi cõng cái hộp kiếm này trên người, nếu gặp người nhà của ta thì hộp kiếm sẽ bay về tay người đó. Tạm gửi niềm thương vào nó vậy.”

Hứa Ứng đáp ứng, cõng cái hộp kiếm sau lưng.

Bên trên và bên dưới hộp kiếm có dây đeo bằng da trâu, có thể gài trước ngực, vác theo cũng không có gì đáng ngại.

Hứa Ứng từ biệt, dẫn Ngoan Thất đi tới cây cầu treo trên sông Nại Hà.

Nam tử để râu quai nón nhìn bọn họ lên cầu, hạ giọng nói: “Phúc duyên của thiếu niên này không tệ, chỉ mong có thể trở lại dương gian. Tuyệt đối không được uống nước trà của bà bà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK