Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 139

Trong văn phòng của viện trưởng.

Cố Vũ Tùng rót một cốc nước nóng, sau đó gọi tài xế: “Chạy xe đến dưới lầu khoa nội trú, lát nữa đưa một người về giúp tôi.”

“Cậu Cố, không cần đâu, tôi có thể tự về được.”

“Bốn giờ sáng, dù chị có thể bắt taxi nhưng tôi cũng không dám để chị tự đi một mình.”

Tống Hân Nghiên không nói thêm gì.

Cố Vũ Tùng ngồi xuống đối diện cô, đắn đo suy nghĩ: “Anh Hàn không phải người Hải Thành, chị có biết chuyện này không?”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô điên lên mất thôi.

Nếu không phải Tưởng Minh Trúc bị bệnh, có lẽ đến bây giờ cô còn không biết Tưởng Tử Hàn này không phải là “Tưởng Tử Hàn” kia!

Cố Vũ Tùng cho rằng cô đã biết nên cũng không nghĩ nhiều.

“Minh Trúc có thể chất đặc biệt, cô bé bị kháng thuốc. Cùng thành phần thuốc, người khác có thể hấp thu đến 80% nhưng đối với Minh Trúc, có lẽ tác dụng chỉ tầm 3-4%, chẳng khác nào vô hiệu. Cô bé thì còn quá nhỏ, không thể tăng liều lượng được. Cho nên anh Hàn mới phát cáu với chị như vậy. Nhà anh Hàn ở thủ đô, tình hình bên đó cũng tương đối phức tạp. Minh Trúc từ bé đã không có mẹ. Có lần anh Hàn đi công tác, cô bé ở nhà bị người ta gây ra thương tích, suýt thì đã không cứu được vì mất máu quá nhiều…”

Tống Hân Nghiên ngồi nghe, tim đập loạn cả lên, cuối cùng thì như thể không còn đập nữa.

Cô nắm chặt tấm chăn trên người, toàn thân căng thẳng đến cứng đờ: “Sau đó…”

“Sau đó cô bé cũng dần bình phục, anh Hàn mới mang cô bé đến Hải Thành. Từ sau lần đó anh ấy đều tự mình làm hết mọi chuyện, tự mình chăm sóc con gái, không nhờ vả người nào khác.”

Tống Hân Nghiên áy náy đến nỗi hận không thể cho mình hai cái tát.

Khi Tưởng Tử Hàn giao con gái cho cô là đã dành cho cô sự tin tưởng đến nhường nào cơ chứ!

Nhưng còn cô thì sao?

Tống Hân Nghiên vội hỏi: “Bệnh này của Minh Trúc, liệu có cách gì không?”

Cố Vũ Tùng lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Tạm thời chưa có, trước mắt chỉ có thể giúp cô bé nâng cao sức miễn dịch, cố gắng không để bị thương, lỡ như có đau đầu nhức óc gì đó thì cũng chỉ có thể chịu đựng. Trong khoảng thời gian này, anh Hàn cũng có thể nhìn thấy chị hết lòng hết dạ vì Minh Trúc, cho nên mới giao con gái cho chị chăm sóc…”

Tuy Tống Hân Nghiên đã nghĩ đến điều đó rồi, nhưng khi chính tai nghe thấy thì lại là điều hoàn toàn khác.

Cơ thể Tống Hân Nghiên vốn đang rét run vì lạnh thì nay càng run rẩy hơn: “Là do tôi bất cẩn, lúc này chắc chắn Tưởng Tử Hàn đang vô cùng căm hận tôi. Đứa bé thông minh đáng yêu như thế giao vào tay tôi…”

Cô không nói được nữa.

Nếu lần này Minh Trúc thật sự xảy ra chuyện gì, đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ được cho mình!

Tưởng Tử Hàn muốn hận cô thì cứ hận, miễn là Tưởng Minh Trúc có thể sớm khỏe lại, đến lúc đó muốn xử phạt cô thế nào cô đều nhận hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK