Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 177

Là phụ nữ.

Là một sản phụ bụng đã lớn.

Nỗi sợ hãi của Tống Hân Nghiên vơi đi hơn nửa.

Cửa xe bị gõ.

Cô hạ xuống một phần ba.

Người phụ nữ bụng bầu vô cùng áy náy: “Cô gái à, cô không sao chứ? Thành thật xin lỗi cô nhé, bụng tôi khó chịu nên vội đi bệnh viện, vô tình đụng xe cô. Bây giờ, tôi rất khó chịu, trước tiên có thể để lại cách thức liên lạc rồi đợi tôi tới bệnh viện xong rồi quay lại xử lý không?”

Cô ta lo lắng đưa ra tấm danh thiếp.

Nỗi lo trong lòng Tống Hân Nghiên đã vơi hơn phân nửa nhưng sự đề phòng vẫn còn đó.

Hơn nữa, hình như xe cũng không bị nghiêm trọng lắm.

Tống Hân Nghiên không làm khó cô ta, nhận tấm danh thiếp qua khe cửa.

Cô gái chân thành cảm ơn rồi nhanh chóng chạy về xe mình, ai ngờ vừa đi hai bước thì chợt lảo đảo ngã xuống.

Tống Hân Nghiên khiếp sợ, không kịp suy nghĩ nhiều đã vội đẩy cửa bước tới đỡ: “Cô sao thế?”

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, vừa vuốt bụng vừa thở gấp: “Đau, hình như sắp sinh rồi.”

Mặt Tống Hân Nghiên cũng trắng theo: “Vậy lên xe nằm đã, tôi gọi xe cấp cứu cho cô.”

Cô đỡ sản phụ đi về phía xe cô ta.

Đến bên cạnh xe, khi đang chuẩn bị mở cửa giúp thì bỗng từ đâu ba tên đàn ông xông ra.

Một cái bì vải trùm lên đầu cô.

Ngay cả thời gian để phản ứng mà Tống Hân Nghiên cũng không có, sau khi cổ tê rần thì cô đã mất ý thức.

Đám người vội vàng vứt túi lên xe.

Hai người trong số đó mở cửa xe sau.

Một tên khác thì bế Tống Hân Nghiên lên xe.

Ngoại ô, tại một nhà máy bị bỏ hoang nào đó.

“Đã mang người đến rồi.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Hân Nghiên bị trói trùm trong bì vải được ném cho một người phụ nữ mặc áo khoác, đội chiếc mũ đen, đeo khẩu trang.

Người kia xoay lại, liếc nhìn người trong bì đầy khinh thường: “Mở ra.”

 

Một gã đàn ông lập tức tiến lên, mở cái bì đang trùm người Tống Hân Nghiên ra.

Cô hãy còn hôn mê, hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài.

“Ha…”

Người phụ nữ cười ác độc: “Tốt lắm, xử lý sạch sẽ cả chưa?”

Ba tên kia nhìn chăm chú.

“Chúng tôi làm việc thì cô cứ yên tâm. Ngoài con xe gần chục tỷ kia của cô ta thì không còn gì hết.”

Người kia giận dữ: “Một đám ngu! Có chiếc xe rách nát mà cũng đáng để mụ mị!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK