Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 176

Tống Hân Nghiên đem theo hai hộp cơm giữ nhiệt, đưa một cái trong đó ra: “Tôi tự làm đấy, mùi vị ổn, cậu tuyệt đối không tìm được món nào giống thế trên thị trường đâu.”

“Chị dâu khách sáo quá.”

Cố Vũ Tùng vừa cười vừa nhận lấy: “Chuyện đã giải quyết xong là ổn, lần sau có chuyện tương tự thì chị dâu cứ tìm anh Hàn. Nhìn thì có vẻ anh ấy lạnh lùng nhưng lại rất bao che khuyết điểm với người nhà của mình đấy.”

Nói đến đây, anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi, có chuyện tôi phải nhắc nhở chị.”

“Cậu nói đi.”

“Anh Hàn xử lý chuyện rất tàn nhẫn, sau này chị dâu đừng do dự nữa, gia đình kia của chị không đáng đâu.”

Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ cười: “Thật ra tôi không yếu lòng, chỉ có điều hiện giờ tài nguyên cạn kiệt, không muốn tìm người khác giúp đỡ vì sẽ nợ ân tình.”

Cố Vũ Tùng nhướng mày đầy ẩn ý: “Anh Hàn đâu phải người khác. Chị không tìm anh ấy, sau khi anh Hàn biết lại không vui.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt rồi gật đầu cười.

Cố Vũ Tùng nhìn giờ: “Chị dâu nên về trước đi. Ca mổ hôm nay vẫn chưa xong, có lẽ đêm nay sẽ không về. Hay để tôi đem đồ lên cho nhé?”

Tống Hân Nghiên vội đưa hộp cơm giữ nhiệt còn lại: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

Cố Vũ Tùng muốn tiễn cô.

Tống Hân Nghiên lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, từ chối: “Không cần đâu, tôi lái xe tới.”

Chiếc xe bị tai nạn vừa hay được đưa tới lúc sáng nên khi nãy cô lái nó đi.

Cố Vũ Tùng không nói gì thêm.

Tống Hân Nghiên lái xe rời khỏi bệnh viện, gần đó có một chiếc xe nhỏ bám theo sau.

Đường về nhà phải đi qua một đoạn đường phụ hơi tối.

Tống Hân Nghiên giảm tốc, chuẩn bị rẽ.

“Rầm…”

Một tiếng động vang lên, thân xe nhào mạnh về phía trước.

Tai nạn xe trước đó đã để lại trong lòng cô một bóng ma tâm lý, trong nháy mắt, sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, vô thức giẫm phanh gấp.

Lốp xe ma sát trên mặt đất, âm thanh chói tai xé rách bầu trời đêm.

Cô nắm chặt tay lái, thở dồn dập.

Khoảng thời gian này không có nhiều xe, đây lại là đường phụ, xe càng ít hơn.

Tại sao lại đụng xe?

Đầu óc Tống Hân Nghiên mờ mịt, tay đặt lên cạnh cửa, đang muốn chuẩn bị mở ra thì người cô cứng đờ lại.

Đúng vậy, xe chỉ chạy với tốc độ 30 km/h, vì sao lại bị đụng phần đuôi?

Tay đã đặt lên phần nắm cửa lại rút lại, cô cũng khóa xe vào.

Cô lo sợ nhìn về kính chiếu hậu, tài xế sau xe đẩy cửa bước xuống, vội chạy về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK