Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 93

Đột nhiên cảm thấy ông ba già Tưởng Tử Hàn thật đáng thương.

Bạn nhỏ từng nói ngoại trừ nhà hàng năm sao ra thì không ăn giờ lại mặt mày hớn hở cầm lấy cái túi, ăn vui vẻ vô cùng.

Bạn nhỏ tha hồ ăn sung sướng, cực kỳ đáng yêu.

Tống Hân Nghiên bỗng ngơ ngác.

Nếu như con cô vẫn còn, hẳn là cũng lớn bằng tầm này phải không?

Không biết là nam hay là nữ. Nếu là nữ, chắc chắn sẽ thông minh, đáng yêu, mạnh mẽ, lanh lợi như Tưởng Minh Trúc, tính tình cũng sẽ giống mình khi còn bé…

Tâm tình Tống Hân Nghiên hơi trầm xuống, xoa đầu Tưởng Minh Trúc: “Minh Trúc, cháu còn nhớ mẹ không?”

Tưởng Minh Trúc hạnh phúc cắn đồ nướng, lúng phúng đáp: “Không nhớ rõ. Nghe nói là khi sinh tôi ra thì bị băng huyết.”

Nhỏ như vậy, làm gì nhớ được chứ.

“Chia buồn với cháu nhé. Sau này cháu nhớ mẹ thì tới tìm cô, muốn nhờ mẹ làm gì cũng có thể tới tìm cô, cô giúp cháu.”

Mặt Tống Hân Nghiên tràn đầy áy náy, ôm gương mặt nhỏ béo mũm mĩm của cô bé, khẽ nói: “Mặc dù cô không phải mẹ ruột của cháu, nhưng mẹ kế này sẽ rất chân thành làm đúng trách nhiệm, chắc chắn sẽ đối xử với cháu còn tốt hơn mẹ ruột của cháu.”

“Ha ha!”

Tưởng Minh Trúc không nể mặt chút nào, phì cười, nói: “Đừng nghĩ là tôi không biết, thật ra cô chỉ đang muốn lấy lòng ba tôi thôi.”

Cô bé khinh thường, nói: “Tôi nói này, sao lâu như vậy rồi mà cô còn chưa thích ứng được thế? Cô trẻ hơn ông già đó nhiều như vậy, cũng không cần phải thấy thiếu cảm giác an toàn, ông già hom hem đó vốn đã thất thường sẵn rồi.”

Tống Hân Nghiên bị câu “ông già hom hem” làm cho nghẹn họng.

Quả nhiên là ruột thịt!

Đồng thời cô cũng cảm thấy an ủi, trong lòng ấm áp, ôm lấy bạn nhỏ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ đó, nói: “Đàn ông đều là sinh vật nói một đằng nghĩ một nẻo, cô cũng không tin cô không dỗ được anh ấy!”

Cô lấy một phần bánh bánh gato mousse, gõ cửa phòng Tưởng Tử Hàn.

“Cạch cạch cạch… anh yêu, em đi vào nha.”

Dứt lời, cô liền đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng, Tưởng Tử Hàn vừa tắm xong, đang chuẩn bị thay quần áo.

Cửa phòng bị đẩy ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bước chân vốn đang muốn bước vào của Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, kìm lòng không được mà nhìn xuống dưới.

Cơ bả vai, cơ bắp tay trước, cơ ngực, cơ bụng, còn là bán nude…

Tưởng Tử Hàn bỗng ghém lại khăn tắm, lạnh lùng nhìn người vừa bước vào.

Tống Hân Nghiên chớp chớp mắt, hai mắt sáng lên.

Ơ khoan, động tác đó của anh là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK