Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 146

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Ngu ngốc! Tại sao lúc đó cô ta không giải thích cho rõ ràng?”

Cố Vũ Tùng một lời khó nói hết: “Vậy anh cũng phải cho cô ấy có cơ hội đó đã.”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Nói thật nhé anh Hàn, dáng vẻ lúc đó của anh đến tôi còn sợ không dám hó hé câu nào, huống chi là chị dâu. Thật ra chị dâu vẫn rất lo lắng cho Minh Trúc, nửa đêm qua còn lén chạy đến bệnh viện thăm con bé. Hơn nửa đêm mà một cô gái ra ngoài một thân một mình, nguy hiểm đến nhường nào. Nhưng cô ấy hoàn toàn không bận tâm, vừa rồi cũng…”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên nhìn sang, sự áp bức từ trên người anh tỏa ra: “Cậu đang chỉ trích tôi làm sai, để cô ta bị oan ức à?”

Cố Vũ Tùng bị khí thế này của anh ép đến mức không dám hé răng.

Chúc Minh Đức thậm chí còn không dám thở mạnh.

Toàn bộ căn phòng lại im lặng.

Tưởng Minh Trúc ở phòng bên trong không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang lẩm bẩm: “Sai chính là sai, lại còn lý do lý trấu. Cũng không biết là ai cho ba cái can đảm ấy?”

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đều đồng thời lẳng lặng lùi về sau mấy bước.

Tưởng Tử Hàn: “…”

Anh bất giác nghĩ đến dáng vẻ xin lỗi lúc đó của Tống Hân Nghiên, tâm trạng lập tức phiền muộn.

“Bệnh nhân thì nên có dáng vẻ của bệnh nhân, nghỉ ngơi cho tốt vào, bớt xen vào chuyện người lớn đi!”

“Bạo chúa!” Tưởng Minh Trúc hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Tống Hân Nghiên dọn đến ký túc xá sinh viên.

Ngày đầu tiên ở nội trú, cô gặp được hai trợ lý do giáo sư Dương tiến cử.

Nam sinh tên là Lý Lâm Tân, nữ sinh là Hoàng Bảo Châu.

Hai người đều kiểu học sinh an phận ít nói, chỉ vùi đầu vào công việc.

Tống Hân Nghiên không khách sáo với hai người họ: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là kín miệng và trung thực. Những chuyện quá phức tạp tự tôi sẽ xử lý, không cần hai người phải làm chúng. Hai người chỉ cần phụ trách các công việc nghiệp vụ cơ bản là được, nếu không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu ngay bây giờ.”

 

Hai người này đều là đàn em của cô, cũng đều sùng bái cô. Khi vừa nghe đến tên cô là đã không nói hai lời, lập tức tiếp nhận công việc và bắt tay vào làm.

Tống Hân Nghiên mỉm cười hài lòng, lại đâm đầu vào phòng thí nghiệm.

Lúc Khương Thu Mộc tới, Tống Hân Nghiên đang làm thí nghiệm trong điều kiện tối.

Cô hoa mắt đi ra khỏi phòng thí nghiệm: “Biểu cảm này là sao, xảy ra chuyện gì thế?”

Khương Thu Mộc vừa áy náy vừa e ngại: “Bạn yêu, trước khi tớ nói, cậu phải hứa là không đánh tớ đấy.”

Tống Hân Nghiên lập tức đoán được cô ấy muốn nói gì.

“Còn tùy nữa.” Cô đáp.

Khương Thu Mộc run rẩy, mạnh dạn nói: “Là người chồng hiện tại của cậu Tưởng Tử Hàn, anh ta không phải cậu của Hoắc Tấn Trung thật… Nhưng mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK