Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59

Đường Ngọc Linh cướp lời: “Tống Hân Nghiên còn chưa ký tên thì chúng ta sẽ không nộp!”

“Không nộp đủ thì ra đường ngủ!” Tống Quốc Dũng tức giận quát lên, sau đấy lại thở dài nói: “Lỡ như bị các bác biết được, e là chúng ta sẽ mất hết. Đi đóng tiền trước đi! Hân Nghiên đã nói như vậy rồi thì cứ chờ ông nội con khỏe lại, nó sẽ không nuốt lời đâu.”

Tống Mỹ Như và Đường Ngọc Linh nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ không muốn, nhưng cũng bắt buộc phải đi đóng tiền.

Ở quầy đóng tiền.

Tống Hân Nghiên chắc chắn Đường Ngọc Linh đã đóng tiền rồi mới lên xe.

Khương Thu Mộc quan sát cô: “Vẻ mặt này là sao? Chẳng lẽ bệnh của ông nội không mấy lạc quan à?”

Tống Hân Nghiên dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài ấn lên mặt, khẽ lắc đầu.

Cô kể lại sơ qua chuyện trên lầu vừa rồi.

Khương Thu Mộc tức giận tái mặt, đẩy cửa muốn xuống xe: “Ép người quá đáng, tớ đi tìm bọn họ!”

“Đầu Gỗ.”

Tống Hân Nghiên kéo vạt áo sau của Khương Thu Mộc lại, mệt mỏi nói: “Bỏ đi. Vô ích thôi, cứ vậy đi. Bây giờ bọn họ đã đóng tiền, chỉ cần ông nội khỏe lại, cho thì cho vậy.”

Tuy Khương Thu Mộc không cam lòng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của Tống Hân Nghiên.

Đột nhiên cô ấy nảy ra một ý: “Thật ra thì, ngoài người ba khốn kiếp kia của cậu, chúng ta còn cách khác có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cậu nữa mà.”

“Cách gì?”

“Tưởng Tử Hàn!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khương Thu Mộc kích động nói: “Cậu quên rồi sao, anh ấy là bác sĩ, sao chúng ta phải bỏ gần cầu xa được chứ?”

Tống Hân Nghiên tức giận đến mức hồ đồ, nghe thấy vậy liền sửng sốt: “Đúng là quên thật.”

Khương Thu Mộc còn lâu mới tin cô: “Không phải quên, mà cậu đã quen gặp vấn đề gì cũng tự mình giải quyết rồi. Cậu nói xem, từ nhỏ đến lớn, cậu đã từng nhờ vả hay dựa vào ai bao giờ chưa?”

Chuyện không tốt hay phiền toái, khó khăn đều tự mình gánh vác, nhưng đến lúc có kết quả tốt thì lúc nào cũng nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui ấy với tất cả mọi người.

Tống Hân Nghiên không nói lời nào.

Người khác đều cho rằng cô là con gái duy nhất trong nhà, có anh em bảo vệ, nhất định sẽ sống như một cô công chúa nhỏ.

Thực tế thì sao?

Cô chưa bao giờ xem mọi chuyện trong nhà như lẽ đương nhiên, nên đã quen dựa hết vào bản thân.

Khương Thu Mộc đau lòng nắm tay cô: “Cậu ép bản thân mạnh mẽ như vậy, lại vẫn không bằng hai giọt nước mắt của một đứa thảo mai.”

Được một hồi khích lệ tẩy não, Tống Hân Nghiên động lòng, quyết định đi tìm Tưởng Tử Hàn nhờ giúp đỡ.

Chỉ cần có thể đảm bảo ông nội không sao, những chuyện khác, cô đều có thể tự mình nghĩ cách giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK