Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 204

Nghe thấy tiếng gọi của Tống Hân Nghiên, ông vất vả mở mắt ra. Đôi mắt già nua và đồng tử đã vẩn đục ấy nhìn cô đầy bất lực và đau xót.

Ông cụ cố hết sức vẫy tay với cô.

Tống Hân Nghiên vội vàng bước tới, nắm lấy tay ông cụ: “Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi?”

Nước mắt tuôn trào, thấm ướt lớp khẩu trang trên mặt.

Ông cụ cố nhếch khóe môi cười hiền từ, đôi tay run rẩy lấy ra miếng ngọc bội nhỏ hình Phật từ dưới gối, đưa nó cho Tống Hân Nghiên.

“Cho cháu ạ?”

Ông cụ gật đầu.

Ngọc Phật không lớn hơn ngón tay cái là bao, chất ngọc trong suốt óng ánh, mặt sau có khắc một chữ “Thanh” nho nhỏ.

“Cảm ơn ông nội, cháu rất thích.”

Tống Hân Nghiên khịt khịt mũi, đeo miếng ngọc Phật lên cổ mình.

Ông cụ mấp máy môi, cố hết sức muốn nói gì đó nhưng không nói được thành tiếng.

Mũi Tống Hân Nghiên lại cay cay: “Ông nội, ông đừng lo, có gì muốn nói thì chờ khỏe lại rồi nói. Giờ ông phải nghỉ ngơi cho khỏe đã…”

Ông cụ vẫn cố chấp lắc đầu, bàn tay yếu ớt cứ kéo xuống mặt nạ oxy bịt kín mũi miệng mình.

Tống Hân Nghiên không còn cách nào khác, chỉ đành kéo mặt nạ oxy xuống giúp cho ông.

Ông cụ thở hấp hối, cuối cùng giọng nói yếu ớt đó cũng thoát ra khỏi miệng: “Bảo… Bảo vệ… Tống Thị thật tốt…”

Tống Hân Nghiên gật đầu với đôi mắt đẫm lệ.

“Ngọc… Ngọc bội…”

Tống Hân Nghiên vội cầm lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ, đặt vào tay ông cụ.

Ông cụ cầm chặt nó: “Là… mẹ… mẹ… mẹ ruột của cháu… để… để lại…”

Còn chưa nói dứt lời, máy điện tâm đồ đã vang lên những tiếng báo động chói tai.

Một nhóm nhân viên y tế chạy vào.

Tống Hân Nghiên bị đẩy đến góc tường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Các bác sĩ và y tá bận rộn trước giường bệnh đã trở thành những bóng hình mơ hồ.

Đồ thị trên máy đo điện tim chạy theo đường thẳng.

Nửa giờ sau, các bác sĩ dừng lại trong nỗi thất vọng.

“Cô Tống, xin hãy nén bi thương! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Tiếng của bác sĩ giống như đấm mạnh vào tim Tống Hân Nghiên.

“A…” một tiếng, cô vỡ òa gào khóc.

“Bác sĩ, cầu xin các bác sĩ đừng từ bỏ mà. Mọi người thử lại lần nữa đi, cầu xin mọi người đấy. Ban ngày ông nội tôi còn khỏe lắm, còn có thể nói cười…” Tống Hân Nghiên nhào đến, túm lấy ống tay áo của bác sĩ để van xin.

“Cô Tống, thật sự xin lỗi cô…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK