Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 255

Ra khỏi phòng tắm, anh lạnh lùng gọi điện thoại cho Chúc Minh Đức: “Lấy danh nghĩa của tôi, lập tức liên hệ với John, bảo anh ta ở bên nước M phối hợp với Cố Vũ Tùng vô điều kiện, phải nhanh chóng tra rõ những chuyện đã xảy ra với Tống Hân Nghiên ở nước M ba năm trước! Cho dù không tra rõ được thì cũng phải tìm ra hai đứa trẻ bị bắt đi năm đó!”

Tưởng Tử Hàn trở về phòng, Tống Hân Nghiên đã nằm cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi.

Hàng lông mày của cô gái nhỏ hơi nhíu lại, ngay cả khi ngủ cũng không được an giấc.

Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng lên giường, ôm người vào lòng, thương tiếc hôn lên trán cô một cái rồi mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Tống Hân Nghiên tỉnh dậy trong lòng Tưởng Tử Hàn.

Vừa nghiêng đầu, cô đã bốn mắt giao nhau với người đàn ông bị mình đánh thức.

Chuyện tối hôm qua chợt ùa về trong tâm trí.

Tống Hân Nghiên tỏ vẻ áy náy hôn lên môi Tưởng Tử Hàn: “Xin lỗi, tối qua em…”

Tưởng Tử Hàn xoay người đè cô dưới thân, mạnh mẽ hôn cô một trận để trừng phạt: “Anh là người thiếu phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý chắc?”

Tống Hân Nghiên chợt sửng sốt.

Tưởng Tử Hàn cảm giác được dục vọng trong cơ thể nhanh chóng thức tỉnh, anh im lặng vỗ trán.

Thật đúng là tự làm tự chịu mà!

Anh lật người xuống, nhẹ nhàng véo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô: “Đừng có quyến rũ anh!”

Sau khi lạnh mặt nói xong, anh vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tống Hân Nghiên càng thêm áy náy, vội vàng ngồi dậy: “Em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa để sớm bình thường lại, lần sau…”

Tưởng Tử Hàn dừng ở cửa phòng tắm, quay đầu lại liếc nhìn cô, ý cười như ẩn như hiện: “Lần sau làm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên đỏ lựng lên.

Tâm trạng vô cùng u ám của Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng dễ chịu.

Anh khẽ mỉm cười, dịu giọng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình, chút thời gian đó anh có thể chờ được. Anh đã sắp xếp một người quản lý chuyên nghiệp cho em rồi, tinh thần và thể lực của em không thể dồn hết vào công việc được. Nếu lúc nào cơ thể cũng ở trong trạng thái mệt mỏi thì vấn đề tâm lý sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Trái tim Tống Hân Nghiên mềm nhũn ra: “Vâng.”

Sân bay.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên cùng đưa Mộ Kiều Dung và Tưởng Minh Trúc đến sân bay.

Mộ Kiều Dung kéo Tưởng Tử Hàn sang một bên nói: “Bây giờ con lớn rồi, đã có chủ kiến riêng của mình, không muốn nghe lời mẹ nữa, mẹ cũng không muốn nhiều lời. Nhưng Tử Hàn à, con bé Tống Hân Nghiên này không đơn giản. Nếu con thật sự thích nó, chơi đùa thì cứ chơi chứ đừng nặng lòng quá. Nếu không, cuối cùng người chịu tổn thương sẽ là con đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK