Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 192

Nói xong, cô chột dạ nhắm mắt lại.

Tưởng Tử Hàn hài lòng rời đi.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Tống Hân Nghiên vỗ vỗ trái tim đang đập loạn.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tao còn chưa hoảng mà mày hoảng cái gì…

Ngoài phòng bệnh

Đôi mắt Tưởng Tử Hàn tối đen, nhỏ giọng dặn dò Cố Vũ Tùng: “Xử lý nhà họ Tống đi, mấy thứ vốn không nên tồn tại thì phải diệt cho bằng sạch!”

Cố Vũ Tùng run run, cẩn thận hỏi: “Thu mua lại hay làm cho bọn họ phá sản?”

 

“Lấy danh nghĩa công ty tôi mua công ty ghê tởm như vậy về, tôi sợ bẩn.”

“Tôi hiểu rồi!”

Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu, lập tức đi làm.

Tưởng Tử Hàn nhìn anh ta hấp tấp như vậy, nhắc nhở: “Đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy.”

Cố Vũ Tùng nhanh chóng cười lấy lòng: “Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm đi.”

Tưởng Tử Hàn lại trở về phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa vào liền thấy cô gái nhỏ kia không chịu an phận đang muốn xuống giường.

Anh nhíu mày: “Không muốn sống nữa à?”

Vừa mới ngoan chút đã hư rồi.

Mặt Tống Hân Nghiên lộ vẻ xấu hổ: “Tôi… muốn đi vệ sinh.”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn dịu lại, đi qua xoay người bế cô lên đi về phía toilet.

“Á…”

Tống Hân Nghiên thốt lên, vội vàng khoác hai tay qua cổ anh: “Tôi… tôi tự đi được.”

Tưởng Tử Hàn làm bộ như không nghe thấy, đá cửa đi vào, thả người xuống.

 

Tống Hân Nghiên mặt mày đỏ bừng, muốn đuổi người đàn ông ra ngoài: “Tôi… tôi đi vệ sinh đây… anh mau ra ngoài đi.”

Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn kim tiêm sắp hút ngược máu trên mu bàn tay cô, hàng mày kiếm cau lại, giữ chặt người, bàn tay to lớn kéo một cái, trực tiếp lột quần bệnh nhân của cô xuống.

Thân dưới đột nhiên lạnh, Tống Hân Nghiên cắn răng, vừa thẹn vừa giận: “Tưởng Tử Hàn!”

Người đàn ông mặt không đổi sắc mắc bình truyền nước vào giá đỡ: “Ở trong mắt tôi, cô với những người bệnh khác chẳng khác gì nhau cả. Cho dù bây giờ cô có cởi sạch, đối với tôi cũng chỉ là vật tạo thành từ nguyên tố C, H, O thôi…”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô giận dữ trừng mắt với anh.

Tưởng Tử Hàn cười nhạo: “Dũng khí lúc thả thính người khác của cô đâu rồi? Giờ lại biết ngại cơ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK