Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 230

“Có lẽ tâm trạng không tốt lắm, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn vẫn luôn tự gò bó bản thân, quen anh ấy nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy buồn bã như này.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Đưa về trước rồi nói sau.”

Cô bước tới, khoác tay Tưởng Tử Hàn lên vai: “Tưởng Tử Hàn, chúng ta về nhà thôi.”

Mùi hương quen thuộc của người phụ nữ chui vào mũi, men say trên mặt Tưởng Tử Hàn rút đi một chút.

Thấy rõ người tới, cánh tay dài của anh chợt dùng sức.

“A!”

Tống Hân Nghiên thốt lên một tiếng. Chẳng những không đỡ được người, ngược lại còn bị anh kéo vào ngực.

Tưởng Tử Hàn xoay người, giam cô ở giữa ngực và sofa, chọc vào vị trí trái tim cô rồi hỏi: “Tống Hân Nghiên, em nói em quan tâm đến anh, yêu anh. Vậy em nói cho anh biết, em thật lòng được bao nhiêu?”

“Trăm phần trăm, nghìn phần nghìn!”

Tống Hân Nghiên lập tức khẳng định.

Nói thật với một con sâu rượu, vậy chẳng phải tự tìm chết à?

Khóe môi Tưởng Tử Hàn khẽ nhếch lên: “Nhớ kỹ lời em nói đấy.”

Sau đó, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.

“Ưm…”

Tống Hân Nghiên bị hôn đến mức trở tay không kịp.

Cố Vũ Tùng: “!”

Đúng là xui xẻo mà!

Còn nói tâm trạng không tốt?

Còn nói uống say nữa chứ?

Mẹ kiếp, nhất định anh Hàn cố ý!

Chắc anh thấy anh ta chướng mắt nên tới giết cẩu FA đây mà!

Cố Vũ Tùng cạn lời, nguýt mắt nhìn anh rồi mau chóng chuồn ra ngoài, buồn bực đi canh cửa.

Người đàn ông bá đạo cường thế, ép đến mức Tống Hân Nghiên không thở nổi. Lòng bàn tay to lớn thon dài hữu lực men theo vạt áo luồn vào bên trong, xoa nắn vòng eo mịn màng và mềm mại của cô.

Tống Hân Nghiên bỗng rùng mình, tỉnh táo lại.

“Ưm ưm…”

Cô vùng vẫy, liều mạng đẩy người đàn ông trên người ra, cuống cuồng bò lăn xuống sofa, thở hổn hển, nói bằng giọng khàn khàn: “Không thể ở đây được.”

Tưởng Tử Hàn vươn cánh tay dài, kéo người trở về, đè cô dưới người: “Yên tâm, tuyệt đối an toàn.”

An toàn cái…!

Tống Hân Nghiên rất muốn chửi thề.

Nhưng người đàn ông say mèm không màng lý lẽ.

Cô chỉ có thể mềm giọng, ôn tồn dỗ dành: “Về nhà có được không? Em còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh ở nhà đó.”

Người đàn ông không hề nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK