Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 275

“Buồn ngủ lắm hả?”

Giọng Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo, cách điện thoại cũng có thể nghe ra anh đang rất tức giận.

Cố Vũ Tùng rùng mình, cơn buồn ngủ lập tức bị gió lạnh thổi tỉnh: “Anh Hàn đấy à? Ha ha, không buồn ngủ! Tôi là cú đêm điển hình mà, giờ này sao có thể buồn ngủ được!”

Anh ta giải thích: “Có điều không biết vì sao gần đây lại lười biếng ghê, cả người uể oải, trí nhớ cũng giảm xuống rõ rệt, luôn cảm thấy hình như đã quên chuyện gì đó nhưng không thể nào nhớ ra. Đi làm kiểm tra thì rất bình thường, chỗ nào cũng khỏe mạnh. Cho nên khó tránh tính tình hơi nóng nảy, đại ca anh đừng để ý nhé.”

Tưởng Tử Hàn hờ hững nói: “Ít chơi đàn bà lại đi.”

Cố Vũ Tùng nghẹn họng, oan uổng kêu lên: “Anh Hàn, anh có thể nghĩ tới mặt tích cực của tôi không hả? Gần đây tôi còn thanh tâm quả dục hơn cả hoà thượng đấy. Chơi đàn bà cái gì chứ?”

Ngừng một lát, anh ta lại cẩn thận hỏi: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ, anh có chuyện gấp à?”

Tưởng Tử Hàn dựa vào đầu giường, nhìn trần nhà lạnh lẽo, lẩm bẩm: “Tống Hân Nghiên bỏ nhà ra đi rồi.”

Cố Vũ Tùng: “…”

Hơn nửa đêm, một người đàn ông đã kết hôn tâm sự về vợ mình với một thằng FA, ổn thật chứ?

Tận sâu thâm tâm của Cố Vũ Tùng cực kỳ bi thương: “Thế, vì sao chị dâu lại bỏ nhà ra đi?”

Mỗi lần Tống Hân Nghiên nhìn thấy anh Hàn đều tỏ vẻ xun xoe như mèo thấy cá, mắt nhìn đăm đăm đến mức không chứa nổi ai, sao có thể dễ dàng bỏ nhà ra đi được.

“Tôi cưỡng ép cô ấy.”

“Anh Hàn, không phải tôi nói chứ, anh nói xem, anh vừa có tiền lại vừa có quyền thế, muốn gì mà chẳng được, có chuyện gì mà đến mức phải cưỡng ép chị dâu làm chứ?”

Gân xanh trên trán Tưởng Tử Hàn giật giật, anh cắn răng nói: “Cưỡng! Bức!”

“Khụ! Khụ khụ khụ khụ…”

Cố Vũ Tùng bị sặc nước miếng, ho đến mức long trời lở đất: “Anh nói cái gì? Cưỡng cái gì cơ?”

“Cưỡng! Bức!”

Cố Vũ Tùng: “…”

Anh ta trợn trừng mắt, từ trên giường ngồi bật dậy: “Này anh Hàn, anh… anh đừng nói giỡn nhé. Với cơ thể này của anh… Khụ, chẳng lẽ bởi vì chị dâu đã biết chuyện gì gì kia, cho nên chê anh à?”

Cố Vũ Tùng cà lăm riết một hồi, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, từ tốn an ủi: “Anh Hàn, không sao đâu, sau này giải thích kỹ càng với chị dâu là được thôi mà. Bệnh của anh… Tuy rằng không phải mới ngày một ngày hai, nhưng cũng không phải bẩm sinh. Nếu không thì làm sao có Minh Trúc được đúng không? Chắc chắn vẫn có thể trị được…”

Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt ngắt lời: “Không phải! Tôi vào rồi.”

“Vào… Khụ khụ khụ!”

Cố Vũ Tùng càng sặc dữ hơn, vừa khiếp sợ vừa kích động: “Nói vậy là anh có phản ứng? Thế chúc mừng chúc mừng, ba năm rồi, cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan thấy mặt trời, tìm được người có thể làm anh có cảm giác, có thể chữa khỏi tính lãnh cảm với phụ nữ của anh. Đây rõ ràng là chuyện tốt mà, vì sao chị dâu lại tức giận?”

Anh ta dè dặt hỏi thử: “Chẳng lẽ là… Khụ… Không thỏa mãn được chị dâu à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK