Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 251

Thấy cuộc chiến đã dừng lại, anh mới nhìn sang con gái rồi nói: “Tưởng Minh Trúc, con trả lời bà nội đi, con có muốn cùng bà về thủ đô không?”

Tưởng Minh Trúc ngẩng mặt lên, đưa ra điều kiện với ông ba già nhà mình: “Ba phải hứa nhất định sẽ đưa Tống Hân Nghiên về thì con mới theo bà nội về trước.”

“Được.” Tưởng Tử Hàn khẽ giọng đồng ý.

Sau khi Tưởng Tử Hàn rời đi, Mộ Kiều Dung gọi Tống Hân Nghiên ra khỏi phòng bệnh.

Tưởng Minh Trúc biết rõ bà nội mình ghê gớm thế nào.

Cô bé nhìn Tống Hân Nghiên lo lắng.

Tống Hân Nghiên nở một nụ cười trấn an cô bé rồi đóng cửa bước ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa của phòng vừa đóng lại, Mộ Kiều Dung đã định cho cô một cái bạt tai.

Tống Hân Nghiên đã có sự chuẩn bị từ trước, cô nắm lấy cổ tay Mộ Kiều Dung, cánh tay bà ta dừng giữa không trung.

Cô khách sáo nói: “Dì à, vì dì là mẹ của Tử Hàn, là bà nội của Minh Trúc, cháu tôn trọng dì nên lần này cháu không tính toán với dì. Nhưng lần sau dì dám ra tay với cháu thì đừng trách cháu không kính trọng người lớn tuổi. Còn nữa…”

Tống Hân Nghiên dừng lại một lát: “Tất cả những gì cháu nói vừa rồi đều là những lời thật lòng của cháu, cháu cũng sẽ làm theo những gì mình nói. Cháu nhắc lại lần nữa, trừ khi Tử Hàn là người chủ động yêu cầu ly hôn, nếu không, cháu nhất định sẽ không bỏ anh ấy.”

Nói xong cô đẩy tay Mộ Kiều Dung ra, xoay người rời đi.

Khuôn mặt Mộ Kiều Dung tái mét, nhưng lại không thể làm gì được.

Vài giây sau, bà ta xoa xoa phần cổ tay vừa bị Tống Hân Nghiên bóp chặt rồi đột nhiên mỉm cười: “Cũng là một người phụ nữ có cá tính đấy, chẳng trách lại thu hút được con trai tôi. Chỉ có điều….”

Năm ngón tay bà ta đột nhiên siết chặt: “Tôi nhất định sẽ không bao giờ để cô trở thành điểm yếu của con trai tôi đâu!”

Bà ta sẽ không bao giờ để người phụ nữ này làm hại con trai mình!

Sau hai ngày theo dõi, Tưởng Minh Trúc được xuất viện.

Ngay từ sáng sớm, Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đã thu dọn xong đồ đạc, lúc gia đình ba người bọn họ chuẩn bị rời đi thì Cố Vũ Tùng biến mất hai ngày nay chậm chạp đi tới.

Trông anh ta có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Tưởng Tử Hàn thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Tiết chế chút đi.”

Cố Vũ Tùng mệt mỏi xoa thái dương: “Anh Hàn, anh thay đổi rồi. Kể từ khi cưới chị dâu, anh còn biết nói đùa nữa.”

Anh ta cau mày than phiền: “Hôm trước về có uống chút rượu, rõ ràng không cảm thấy say nhưng không hiểu vì sao ngủ mãi không tỉnh, tới hôm nay mới mở mắt ra được.”

Tưởng Minh Trúc đã thay quần áo xong nghe thấy thế liền nguýt mắt nhìn, cười nhạo không chút khách sáo nào: “Già thì cứ nói là già đi lại còn viện cớ.”

Cố Vũ Tùng bị đâm trúng tim đen, đau lòng nói: “Tuổi tác của đàn ông cũng chí mạng lắm đấy nhé! Nhóc con, sao lại nói chuyện với chú Cố như vậy chứ, uổng công chú thương cháu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK