Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 292

Khương Thu Mộc nguýt mắt nhìn cô: “Yêu mà cũng không biết.”

Tống Hân Nghiên hơi hoảng, rõ ràng như vậy sao?

Cô lập tức cười tự giễu, rõ hay không rõ có quan trọng gì đâu.

Không hiểu sao cô chợt nhớ đến một câu trước kia từng đọc: trong tình yêu ai yêu trước người đó thua.

Bây giờ ngẫm lại, đúng thật!

Cô kể cho Khương Thu Mộc nghe chuyện Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh ôm nhau, tự giễu nói: “Lúc mới thấy, tớ giận lắm, rất khó chịu, trong lòng như làm đổ bình xăng làm lửa bùng lên. Sau đó tớ lại sợ, thanh mai trúc mã đấy, lại còn môn đăng hộ đối, cậu xem tớ có cái gì? Đầu Gỗ, cậu nói xem vì sao lúc trước Tưởng Tử Hàn lại đồng ý qua lại với tớ một cách hoang đường như thế?”

Còn kết hôn với cô!

Khương Thu Mộc không trả lời được, chỉ có thể an ủi: “Chắc tại cậu đẹp?”

“Ha! Nhà họ Tưởng đứng đầu tứ đại tài phiệt của thủ đô, cậu thấy bên cạnh anh ấy có thiếu gái đẹp không?”

Khương Thu Mộc yên lặng.

“Đầu Gỗ, tớ thấy hơi sợ. Tưởng Tử Hàn đến Hải Thành chỉ là hạ phàm để độ kiếp thôi. Anh ấy ở đây quá nhàm chán, cần tìm thú vui, mà tớ lại là con chim ngu ngốc tự chui đầu vào lưới. Cậu nói xem nếu anh ấy đùa giỡn tớ, vậy tớ…”

“Cậu làm sao?”

Khương Thu Mộc cũng sầu, xét đến cùng chuyện này là do lỗi của cô ấy.

Trước kia nhận sai người, lại còn giật dây cho Tống Hân Nghiên đi làm bậy.

Bây giờ cô bạn thân của cô ấy động lòng rồi, nếu đối phương là thằng cặn bã…

Cô ấy đánh không lại, đấu cũng không xong, chẳng lẽ đi an ủi cô bản thân là thôi coi như bị chó cắn à?

Hay là ngủ được với một tên trai bao vừa đẹp trai lại còn có tiền có quyền?

Nhưng ngẫm lại, Khương Thu Mộc không nhịn được mà rùng mình một cái.

Cô ấy nói: “Trời ạ, chúng ta phải suy nghĩ theo hướng khác. Cậu nói tớ nghe xem, đối với cậu thì thân phận nhà họ Tưởng quan trọng hay bản thân Tưởng Tử Hàn quan trọng?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Hân Nghiên cau mày nghĩ: “Không hề liên quan tới thân phận.”

Dù sao lúc trước cũng không phải vì biết thân phận anh nên cô mới sáp tới.

Là vì cô nhận nhầm anh là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung.

Sau khi thân phận cậu trẻ bị vạch trần, trái lại cô còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là cô đã động lòng từ lúc đó rồi.

“Ngay trước khi biết anh ấy là người nhà họ Tưởng, có khi tớ đã động lòng rồi. Lúc đó không băn khoăn nhiều như bây giờ. Thực ra tớ hy vọng anh ấy không có thân phận người nhà họ Tưởng, chỉ là một trong số những bác sĩ bình thường ở Hải Thành thôi. Nếu như thật sự như thế, tớ có thể nuôi anh ấy…”

Khương Thu Mộc xoay điện thoại, khóe môi lặng lẽ nhếch lên.

Sau khi Tống Hân Nghiên nói xong, cô ấy vội nhấn điện thoại, lưu lại những thứ vừa mới ghi âm xong.

Con bé ngốc này!

Tự mình trốn tránh đau lòng làm gì, có muốn buồn cũng phải buồn cho đàn ông xem.

Hơn nữa cô ấy thấy, buồn bã của con bé ngốc này cũng gần như phí công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK