Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 220

Người làm đối xử với cô rất tốt, ngoại trừ việc không có tự do ra thì cô ở trong tòa nhà đó muốn làm gì cũng được.

Điều kiện duy nhất để rời khỏi nơi đó là sinh con ra.

Cô mang thai như mong muốn, là sinh đôi.

Tới ngày sinh, có rất nhiều bác sĩ, y tá, người làm ở biệt thự.

Cô thuận lợi sinh ra đứa bé thứ nhất, là một bé trai.

Bác sĩ cho cô nhìn một cái.

Nhóc con khuôn mặt hồng hồng nhăn nheo, hai tay cô bế con, con cô vô cùng đáng yêu.

Đứa bé thứ hai vẫn chưa được sinh ra thì cô đã kiệt sức ngất đi…

Tiếng khóc thấu tận tâm can của con như cơn ác mộng, như đang lên án sự vô trách nhiệm của cô.

“Con ơi!”

Tống Hân Nghiên sợ hãi thốt lên, đột ngột mở mắt rồi ngồi bật dậy.

Mồ hôi lạnh chảy dài xuống hai gò má, cơ thể dường như vẫn còn chìm đắm trong cơn đau nhức và khổ sở trong ký ức, cô không tự chủ được mà run lên bần bật.

Cung Hàn Tuấn thấy hơi tiếc nuối.

Chỉ kém một chút nữa thôi là anh ta đã có thể biết được ngọn nguồn chuyện này, nhưng bây giờ người bệnh đã tỉnh, đã vuột mất thời cơ tốt nhất, nếu tiếp tục thôi miên thì tinh thần người bệnh có thể sẽ sụp đổ.

Cung Hàn Tuấn chu đáo đưa cho cô một ly nước ấm: “Cảm thấy thế nào?”

“Rất tệ.”

Tống Hân Nghiên khàn giọng đáp, đôi tay nhận lấy ly nước run rẩy tới mức xém không cầm nổi.

“Cô rất dũng cảm, rất nhiều khách hàng của tôi đều phải trị liệu vô số lần mới có thể từ từ nhớ ra được một chút. Cô chỉ cần đến hai lần, thời gian hai lần cộng lại chưa tới một giờ.”

Nước mắt trong hốc mắt Tống Hân Nghiên trào ra: “Tôi đã trốn chạy. Vì tự do của mình mà tôi đã vứt bỏ hai đứa bé đáng yêu nhất trên đời.”

Tưởng Tử Hàn luôn ở bên ngoài quan sát trạng thái của Tống Hân Nghiên qua camera giám sát.

Thấy cô đã tỉnh, anh lập tức đẩy cửa đi vào, ôm người vào lòng an ủi: “Ngoan, đừng sợ.”

Tống Hân Nghiên khóc nức nở: “Tưởng Tử Hàn, tôi nhớ ra rồi, tôi đã sinh con thật… Người đàn ông đó… Người đàn ông đó là người nước Z… Tôi sinh đôi, bé trai…”

Cô có phần suy sụp, lời nó cũng lộn xộn mất trật tự.

Tưởng Tử Hàn hôn lên trán cô an ủi: “Tôi sẽ tìm con về giúp cô, đừng lo lắng.”

Cảm xúc của Tống Hân Nghiên như tàu lượn siêu tốc, tinh thần kiệt quệ, khi được Tưởng Tử Hàn an ủi, cô dần ngủ thiếp đi.

Tưởng Tử Hàn bế ngang cô lên, trước khi đi, anh dặn dò Cung Hàn Tuấn: “Giữ cái miệng cho kín vào.”

Cung Hàn Tuấn chậc chậc nói: “Tôi không đáng tin đến vậy sao?”

Tốt xấu gì anh ta cũng có đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một thầy thôi miên nhé?

Tưởng Tử Hàn không nói thêm gì nữa, bế cô rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK