Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 205

Cố Vũ Tùng và Tưởng Tử Hàn vội tới.

Tống Hân Nghiên đã khóc đến mức không thể tự kiềm chế được.

Cô tiến lên rồi bạt mạng kéo hai người họ đến giường bệnh: “Tưởng… Tưởng… Cậu… Cậu Cố… Cầu… cầu xin hai người… cứu… cứu ông nội tôi.”

“Tiếp tục cấp cứu!”

Tưởng Tử Hàn lên tiếng.

Anh giao Tống Hân Nghiên cho một y tá ở cạnh, sau đó cùng với Cố Vũ Tùng gia nhập đội ngũ cấp cứu.

Thêm nửa giờ sau.

Cấp cứu dừng lại.

Tưởng Tử Hàn đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Nén bi thương…”

Tống Hân Nghiên cứ mở to đôi mắt đã sưng đỏ nhìn chằm chằm anh như thể không nghe hiểu anh đang nói gì.

 

Tống Hân Nghiên kéo cô vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy cô: “Thiên đường sẽ không còn ốm đau nữa, đối với ông cụ thì đó chính là sự giải thoát.”

Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng trống rỗng, hai chân cô nhũn đi, ngã khuỵu xuống.

“Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn vội siết chặt vòng tay, sau đó khom người xuống bế cô lên: “Cố Vũ Tùng, cậu cho người trông coi thi thể của ông cụ trước đã, sau đó thông báo cho người nhà họ Tống tới.”

“Yên tâm, tôi biết rồi.”

“Ông cụ là người thân mà cô ấy quan tâm nhất, nói cho người nhà họ Tống phải an táng long trọng. Cậu phái người đến giám sát chút đi.”

“Được.”

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì đã về đến nhà rồi.

Cô vén chăn, nhảy xuống khỏi giường rồi chạy ra bên ngoài.

Tưởng Tử Hàn ngăn cô lại: “Cô bình tĩnh chút đi nào.”

Mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đi gặp ông nội.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Người nhà họ Tống đã tới để đưa ông cụ đi rồi, Cố Vũ Tùng đã sắp xếp người giám sát tình hình bên đó. Lễ tiễn đưa tổ chức sau hai ngày nữa. Trong hai ngày này cô phải nghỉ ngơi cho khỏe trước. Dù sao cũng là đưa ông đi đoạn đường cuối, diện mạo và trạng thái tinh thần phải tốt nhất thì ông cụ mới yên tâm rời đi.”

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn dài.

Tưởng Tử Hàn đau lòng ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi anh, đôi bàn tay to lớn vỗ về sống lưng để an ủi cô: “Sẽ qua cả thôi, ai rồi cũng có một ngày như thế này, chẳng qua ông đi sớm hơn thôi.”

Lúc Khương Thu Mộc tới, Tống Hân Nghiên đang bó gối, ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Tưởng Tử Hàn nhường không gian lại cho hai cô gái, còn anh thì lui ra ngoài.

Khương Thu Mộc đau lòng chạy tới, ôm chặt lấy cô: “Nghiên, tớ đến rồi đây.”

Tống Hân Nghiên nhướng đôi mắt phờ phạc của mình: “Đầu Gỗ, tớ không có nhà, cũng không còn người thân nữa rồi. Ông nội yêu thương tớ nhất đã đi rồi…”

Nước mắt tuôn trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK