Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 289

Tống Hân Nghiên như con cá muối mắc cạn trên bờ cát, ngã vào lưng ghế thở dốc. Khóe mắt liếc thấy bóng hình xinh đẹp trước cổng đã biến mất, cô mỉm cười giễu cợt.

“Tưởng Tử Hàn, anh cũng không phải hạng người tốt lành gì, tâm địa xấu xa!”

Nói rồi, cô tức giận rướn người qua bộ điều khiển trung tâm, đè người đàn ông lên ghế, cắn mạnh lên môi anh một cái giống như để trút giận, sau đó nhanh chóng rút lui.

Trên cánh môi đỏ tươi của hai người đều dính vết máu, vừa mập mờ lại vừa kích thích.

Lửa giận trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên biến mất.

“Tâm địa xấu xa là thế nào? Từ nhỏ Sở Thu Khánh đã ở bên cạnh anh, cô ta có ý gì, người sáng suốt đều nhìn ra được hết. Nếu anh có hứng thú với cô ta thì cũng chẳng cần đợi tới bây giờ. Anh không nói rõ, chẳng qua là giữ thể diện cho hai nhà. Lúc nãy cố tình để cô ta nhìn thấy, chính là muốn để cô ta biết khó mà lui.”

Nói đến đây, anh khẽ mỉm cười, giọng nói vốn dĩ lạnh lùng cũng trở nên trầm thấp, mang theo sức hấp dẫn có thể khuấy động tâm can người ta: “Anh chỉ thích cô gái ngốc vừa hung dữ lại hẹp hòi này thôi, có thể thế nào nữa chứ?”

Tống Hân Nghiên đang ghét bỏ lau vết máu trên môi mình, nghe vậy chợt khựng người lại, khuôn mặt nhỏ vốn hơi nhợt nhạt cũng khôi phục lại chút sức sống.

“Tưởng Tử Hàn, anh thật sự thích tôi rồi đấy à?”

Người đàn ông sững sờ, sự dịu dàng trong mắt nhạt đi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng hờ hững: “Nói em ngốc em còn cãi. Có biết diễn kịch trước là gì không? Em là người phụ nữ trong giấy đăng ký kết hôn của tôi, sớm muộn gì cũng phải để cho mọi người đều biết. Bây giờ chẳng qua chỉ là tập trước thôi.”

Gợn sóng vừa nổi lên trong lòng Tống Hân Nghiên ‘rắc’ một tiếng, đông lại thành băng.

Điện thoại vang lên.

Cô bình tĩnh nhận máy.

Đã bắt được Lý Lâm Tân rồi, nhưng chỉ đích danh phải gặp cô mới bằng lòng giải thích.

Mắt Tống Hân Nghiên đè nén cơn tức giận, cô cúp điện thoại rồi nổ máy xe, nói: “Xuống xe, tôi có việc quan trọng phải làm.”

Tưởng Tử Hàn ngồi yên bất động.

Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn, dứt khoát rướn người qua bộ điều khiển trung tâm, mở cửa xe, trực tiếp đẩy người đàn ông trên xe xuống.

“Rầm!”

Cửa xe đóng sầm lại trước mặt Tưởng Tử Hàn, chiếc xe lao ra khỏi biệt thự như một cơn gió.

Tưởng Tử Hàn: “…”

Sở Thu Khánh nghe được tiếng động thì lại từ trong nhà đi ra, hơi tủi thân nói: “Sao chị dâu vừa về đã đi rồi? Có phải em đến làm chị ấy hiểu lầm gì không?”

“Đúng vậy.”

“Gì cơ?”

Sở Thu Khánh bị nghẹn họng, kinh ngạc ngước lên.

Bình thường trong tình huống này, chẳng phải đàn ông đều nên an ủi nói “không phải” hay sao?

Tưởng Tử Hàn hờ hững nói: “Cho nên sau này cô đừng tới đây nữa. Vợ tôi lòng dạ nhỏ hơn cả cây kim, lại còn hay ghen, tính tình cũng tệ hại, không muốn thấy những cô gái khác dựa vào tôi quá gần…”

Vẻ mặt Sở Thu Khánh cứng đờ, ánh mắt nhìn vào mặt Tưởng Tử Hàn khẽ run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK