Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 197

Trong mắt cô đầy vẻ buồn bã không nói nên lời, lòng Tưởng Tử Hàn cũng đột nhiên rầu rĩ không vui.

Anh không hỏi nhiều nữa, vội mang cháo sắp nguội qua cho cô: “Ăn trước đã.”

Tống Hân Nghiên vùi đầu ăn, Tưởng Tử Hàn nhân lúc này ra khỏi phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng vẻ mặt hoang mang bị anh gọi ra khỏi văn phòng: “Anh Hàn, chị dâu bị làm sao à?”

“Ba năm trước ở nước M, Tống Hân Nghiên đã từng bị người ta bắt cóc, đúng không?”

Cố Vũ Tùng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Hình như tôi từng nghe người ta nói. Nhưng lúc đó tôi với chị dâu không thân nên cũng không để ý. Không thấy có sóng gió gì, chứng minh chuyện nhà họ Tống đã dập tin đồn rồi, có thể không phải thật.”

Anh ta khựng lại một nhịp, sau đấy tiếp tục nói: “Lẽ nào chuyện này là thật đấy à?”

Tưởng Tử Hàn nhìn anh ta đăm đăm.

Cố Vũ Tùng run lên, vội nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra ngay! Nhưng mà chuyện này đã qua ba năm, hơn nữa còn xảy ra ở nước M, có thể sẽ không tra ra được… Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

“Không phải cố gắng hết sức, mà buộc phải điều tra rõ ràng! Tra không ra thì cậu đừng có lăn lộn ở Hải Thành này nữa.”

Má nó!

Đây là đại bản doanh của tôi, nhé!

Cố Vũ Tùng trong lòng chửi đổng lên, nhưng không còn cách nào, đành phải cun cút cho người đi điều tra.

Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh tìm được phòng bệnh của Tống Hân Nghiên.

Vệ sĩ ngăn hai người lại: “Nơi riêng tư, không phận sự miễn vào.”

“Chúng tôi là ba mẹ của Tống Hân Nghiên, đến thăm bệnh.”

“Không có sự cho phép thì không được vào.”

“Chúng tôi đến thăm con gái còn cần ai cho phép à? Tránh ra.”

Tống Quốc Dũng bắt đầu xông vào.

Đường Ngọc Linh cũng che mặt khóc lớn: “Trời ơi, mọi người tới mà coi đi này, ba mẹ đến thăm bệnh còn bị con gái nhẫn tâm chặn ngoài cửa không cho vào…”

Lúc Tống Hân Nghiên bị đánh thức, ngoài hành lang đã ầm ĩ cả lên.

Tiếng Tống Quốc Dũng tức giận trách móc, tiếng Đường Ngọc Linh khóc thét, tiếng quở trách của vệ sĩ và tiếng can ngăn của người ngoài phiền không chịu được.

“Cho họ vào đi.”

Vệ sĩ lui ra, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh như sợ cô đổi ý, tức tốc vọt vào trong.

Đường Ngọc Linh mặt dày mày dạn xếp một đống thuốc bổ mang đến lên giường Tống Hân Nghiên.

“Hân Nghiên, mẹ mang cho con rất nhiều thuốc bổ dưỡng nhan, uống xong vết thương sẽ lành rất nhanh thôi.”

Tống Hân Nghiên không trả lời.

Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng.

Tống Quốc Dũng vội vàng nói: “Hân Nghiên, Mỹ Như bị cảnh sát bắt đi rồi. Lần này đúng là nó quá đáng, chờ nó về ba sẽ thay con dạy dỗ nó một trận. Các con là chị em ruột, thân như tay chân, đây là hiểu lầm thôi, con đến đồn làm chứng để người ta thả nó được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK