Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 214

“Một đứa em gái ác độc như vậy, dù cho có huyết thống con cũng không cần. Hân Nghiên đã ở bên cạnh chúng ta hơn hai mươi năm, chẳng lẽ không so được với một Tống Mỹ Như trong lòng không có chút tình thân nào hay sao?”

“Con câm ngay!”

Đường Ngọc Linh bị con trai chọc giận đến mức đỏ cả mắt: “Tống Dương Minh, con được lắm! Có giỏi thì con đi với loại con hoang này luôn đi, đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”

Bà ta căm phẫn trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên: “Nếu Mỹ Như không được ra ngoài, cả đời này mày sẽ mãi mãi chỉ là một đứa con hoang không ai muốn thôi. Có chết tao cũng sẽ không nói cho mày biết!”

Tống Hân Nghiên bỗng siết chặt tay lại.

Đường Ngọc Linh hung hăng đẩy đứa con trai cao lớn ra, sải bước bỏ đi.

Trong phòng và ngoài cửa, Tống Hân Nghiên cùng Tống Dương Minh đối mặt nhau trong im lặng.

Khung cửa vô hình như ngăn cách hai người thành hai thế giới.

Tống Dương Minh đi vào, xoa nhẹ lên đầu em gái: “Đừng lo, anh sẽ nghĩ cách giúp em, nhất định có thể lấy được thông tin từ chỗ mẹ.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng, giọng hơi khàn đi: “Anh, anh đừng xen vào những việc này, mau quay về đơn vị đi.”

Tống Dương Minh nhíu mày: “Em bảo anh bỏ em lại lúc này để về sao? Em xem anh trai em là gì vậy hả?”

Anh ấy nắm lấy bờ vai cô: “Tống Hân Nghiên, anh là anh trai của em, anh sẽ bảo vệ em.”

Xém chút nữa Tống Hân Nghiên đã bật khóc.

Cô làm bộ cười phá lên rồi nói: “Em lớn bằng ngần này rồi, không còn là trẻ con nữa đâu, em có thể tự bảo vệ bản thân.”

“Có lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn là em gái của anh, là cô công chúa nhỏ của anh.”

Cảm giác cay cay chua xót trào dâng nơi đáy mắt, trước khi nước mắt trào ra, Tống Hân Nghiên đã nghiêng người ôm lấy Tống Dương Minh, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực anh: “Xin lỗi anh, là em đã nói không muốn anh nhúng tay vào nhưng lại thông báo cho anh đến đây, cuối cùng vẫn là lợi dụng anh.”

“Con bé ngốc này.”

Tống Dương Minh vỗ lưng cô, an ủi: “Em có thể thông báo cho anh, anh rất vui. Còn nếu em giấu anh, để anh nghe được những chuyện này từ người khác, anh mới thật sự tức giận đấy. Anh sẽ xử lý việc này, em không cần phải bận tâm. Dưỡng thương cho khỏe rồi tốt nghiệp thuận lợi mới là chuyện mà lúc này em nên làm nhất.”

Vào ngày chôn cất ông cụ, trời mưa tầm tã.

Dường như đến ông trời cũng cảm thấy đau lòng cho ông cụ này.

Tống Hân Nghiên mặc bộ quần áo đen, cầm ô đi đến nghĩa trang.

Người nhà họ Tống ngăn cô lại bên ngoài.

Tống Quốc Đại cau mày nói: “Tống Hân Nghiên, lúc trước ở cửa viện dưỡng lão cô đã nói như thế nào? Chúng tôi tin tưởng cô nên mới để ông cụ tiếp tục ở lại đó chữa trị, cuối cùng thì sao? Cô khiến tôi quá thất vọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK