Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 95

Anh ta khựng lại một nhịp, sau đấy tiếp tục nói: “Tôi nghe người quen trong cục cảnh sát nói, hai người bọn họ làm ầm lên ngay cửa cục cảnh sát. Bạn trai cũ cô ấy không phải tới để bảo lãnh cho cô ấy mà là tới tận nơi để chế giễu…”

Tưởng Tử Hàn cúp điện thoại, liếc nhìn phòng tắm, khóe môi thoáng nhếch lên độ cong khó có thể nhận ra.

Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra thì trong phòng khách đã chỉ còn lại một mình Tưởng Tử Hàn.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen, ngồi trên sô pha chậm rãi ăn bánh ngọt.

Tống Hân Nghiên sửng sốt, cười tủm tỉm.

Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo này!

Tống Hân Nghiên mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, giọng đậm mùi khoe mẽ: “Thế nào, cũng ngon đúng không? Đã bảo với anh rồi, bánh cửa hàng này vừa ngon vừa rẻ.”

Cô ghé sát lại, ngồi xuống cạnh anh.

Cổ váy ngủ tơ tằm rất rộng, lúc cô ngồi xuống, váy trượt sang một bên, lộ ra hơn nửa bờ vai cùng khe rãnh sâu như ẩn như hiện.

Tống Hân Nghiên không hề phát hiện.

Tưởng Tử Hàn cau chặt hàng mày kiếm.

Cô gái này vừa từ phòng tắm đi ra, mùi sữa tắm và hơi nóng hôi hổi tỏa ra bốn phía.

Trông xa lạ nhưng lại lộ ra rất nhiều điểm quen thuộc.

Tưởng Tử Hàn hơi sửng sốt, trái tim như bị loại hương vị này chòng ghẹo.

Đáng chết!

Anh rủa thầm, mặt lạnh tanh đứng phắt dậy: “Khó ăn chết đi được.”

“Khó ăn mà anh còn ăn hết một nửa?”

“Minh Trúc không cho lãng phí!”

Anh gượng gạo nói xong liền xoay người bước đi.

“Xùy!”

Tống Hân Nghiên khinh thường bĩu môi, đang định tự mình nếm thử một chút, vừa cúi đầu đã thấy cổ váy của mình lệch hẳn sang một bên.

Hai má Tống Hân Nghiên lập tức nóng rực như phát sốt, vội kéo chỉnh cổ váy.

Nhớ đến sự khác thường của anh vừa rồi, cô cảm thấy toàn thân đều không ổn.

Chắc không phải vừa rồi anh…

Tống Hân Nghiên xoay phắt người nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng sầm lại.

Chắc không phải anh lại cho rằng cô định quyến rũ anh đấy chứ!

Tống Hân Nghiên che mặt.

Rất oan, lần này cô không cố ý thật mà!

“Cốc cốc cốc!”

“Anh yêu ơi, em vào nhé?” Bởi vì có chuyện xấu hổ lúc trước, lần này Tống Hân Nghiên gọi cửa xong còn cố tình đợi vài giây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK