Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 180

Anh ta nói bằng giọng chua lè: “Người vừa đẹp lại vừa tốt bụng, còn nấu ăn ngon nữa.”

“Tại sao cậu biết cô ấy nấu ăn ngon?”

“Tôi ăn rồi.”

Cơn gió lạnh Tưởng Tử Hàn phả tới.

Cố Vũ Tùng giật mình, vội chỉ hộp cơm còn dang dở trên bàn công tác, giải thích: “Tôi không hề động tới phần của anh, còn chẳng mở ra xem nữa. Lúc chị dâu đến còn cố tình mang cho tôi một phần ăn nhỏ, ăn chưa đã.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn dần trầm xuống, áp suất quanh người càng thấp hơn.

Anh đi đến bàn làm việc, lấy phần ăn dang dở của Cố Vũ Tùng cho vào hộp cơm rồi xách đồ đi vào phòng thay quần áo.

Cố Vũ Tùng trố mắt: “Đừng mà anh Hàn, chỉ là chút ăn lót dạ, lại chỉ còn có một miếng thôi…”

“Cho cậu ba giây, cút ngay ra ngoài.”

Cố Vũ Tùng: “…”

Quá ngang ngược!

Khiến người ta tức muốn lộn ruột!

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng thay quần áo, cầm lấy hai hộp đựng thức ăn và chìa khóa xong liền rời đi.

Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Anh Hàn, muộn thế này rồi anh trở về sẽ làm phiền chị dâu với mọi người nghỉ ngơi, chẳng thà anh cứ nghỉ lại bệnh viện đi. Hơn nữa bệnh nhân đêm nay rất đặc biệt, vừa phẫu thuật xong còn chưa biết tình hình thế nào, có anh trực ở đây sẽ…”

“Tôi chỉ phụ trách phẫu thuật, không chịu trách nhiệm chăm sóc.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng cắt lời, khinh khỉnh liếc nhìn anh ta: “Tôi là người đã có vợ, vợ con là trên hết, loại FA như cậu không hiểu đâu.”

FA bị vạn tiễn xuyên tim.

“Anh kỳ thị FA!”

“Tôi không có ý kiến gì với FA hết, chỉ kỳ thị cậu thôi!”

“Phụt!”

Trong lòng Cố Vũ Tùng phun trào ra ba lít máu, không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất.

Tưởng Tử Hàn về nhà với tốc độ nhanh nhất.

Rạng sáng, trong biệt thự vẫn yên tĩnh.

Chị Đinh nghe thấy tiếng động liền đi ra: “Cậu chủ, cậu đã về.”

Chị ta rướn cổ nhìn về phía sau anh, hỏi: “Ơ, mợ chủ đâu ạ?”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay đầu lại: “Mợ chủ chưa về nhà sao?”

“Chưa ạ.” Chị Đinh nhìn hộp cơm trong tay anh: “Hay là sau khi đưa cơm cho cậu, mợ bận việc gì khác không?”

Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Tống Hân Nghiên.

Điện thoại kêu tút tút mãi mà không có ai bắt máy.

Gọi liên tục nhiều lần, cuối cùng điện thoại lại tắt máy.

Nét mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn trở nên nặng nề, gọi điện cho Chúc Minh Đức: “Lập tức tìm xem bây giờ xe của Tống Hân Nghiên đang ở đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK