Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 270

Tống Mỹ Như vừa không cam vừa thấy ấm ức: “Tống Dương Minh! Em mới là em gái ruột của anh! Anh có thể dịu dàng quan tâm đến một người ngoài như vậy, tại sao không thể đối xử tốt một chút với em gái ruột của mình chứ?”

Tống Dương Minh đang định đi lướt qua người cô ta thì bỗng dừng bước, nghiêng đầu, nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Muốn biết tại sao à? Vậy cứ nghiền ngẫm kiểm điểm lại bản thân mình đi. Tôi không cần một đứa em gái lòng dạ độc ác.”

Nói xong, anh đẩy cô ta ra rồi cất bước rời đi.

“Có đúng là vì lòng dạ em độc ác không?”

Tống Mỹ Như tức giận đùng đùng: “Em thấy không phải vậy đâu! Rõ ràng là anh thích nó!”

“Đúng thì đã sao!” Tống Dương Minh không hề dừng bước.

Tống Mỹ Như không ngờ Tống Dương Minh lại chịu thừa nhận không chút do dự như vậy. Cục tức bỗng mắc nghẹn nơi lồng ngực, không lên được mà xuống cũng chẳng xong.

Cô ta giễu cợt đầy ác ý: “Tiếc là, nó đã kết hôn rồi.”

Tống Dương Minh cau mày, quay đầu lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không ngại chờ em ấy ly hôn.”

“Nếu nó không ly hôn thì sao?”

“Vậy tôi sẽ bảo vệ em ấy cả đời.”

Tống Dương Minh chẳng buồn để ý tới cô ta, đi thẳng lên lầu trở về phòng.

Tống Mỹ Như tức đến sắc mặt hết xanh lại đỏ: “Tống Hân Nghiên! Mày cứ chờ đấy cho tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”

Mịch Viên.

Tống Hân Nghiên về đến nhà, cùng người giúp việc làm một bàn đồ ăn đầy ắp những món Tưởng Tử Hàn thích.

Thức ăn vừa mới dọn lên bàn là Tưởng Tử Hàn đã trở lại.

Cô vội cởi tạp dề ra, vui vẻ đón anh: “Em và chị Đinh làm rất nhiều món anh thích, mau tới đây đi.”

Gương mặt điển trai lạnh nhạt của người đàn ông không hề dao động, lướt qua cô đi thẳng tới phòng ăn.

Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên bỗng cứng đờ.

Làm gì mà cáu bẳn với cô thế?

Lẽ nào mình lại chọc giận anh ấy rồi à?

Không có mà!

Tống Hân Nghiên không nghĩ ra lý do gì, thế là dứt khoát chẳng thèm nghĩ, chỉ coi như anh mệt mỏi vì công việc.

Dù sao tâm trạng cô đang vui vẻ, hào phóng rộng rãi không so đo với anh là được.

Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tử Hàn vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói: “Nếm thử xem có tiến bộ không? Em phải tốn rất nhiều tâm tư để làm ra mấy món này đấy! Đúng rồi, em cho anh xem một thứ hay ho!”

Cô đặt đũa xuống, lấy di động rồi mở hot search ra: “Chắc chắc bây giờ bên phía Trương Bội Linh đang hốt hoảng bấn loạn lắm đấy, anh trai em…”

“Cạch!”

Tưởng Tử Hàn ném đũa xuống, đột ngột đứng bật dậy, xách Tống Hân Nghiên lên cưỡng ép lôi về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK