Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 169

Tưởng Tử Hàn ném bản hợp đồng cho Lưu Quang Minh: “Xem trước đi.”

Lưu Quang Minh xem xong, lại nghe Tống Hân Nghiên nói về yêu cầu của đối phương.

Anh ta nhíu mày: “Vụ kiện này hơi khó.”

Cuộn bản hợp đồng lại, để lộ con dấu bên cạnh: “Ký tên, đóng dấu, cũng tức là cả hai bên đương sự đều đồng ý với những điều khoản trong hợp đồng, bản hợp đồng đó sẽ có hiệu lực pháp lý. Chúng ta mới là bên thiếu lý.”

Tưởng Tử Hàn bảo Lưu Quang Minh về trước để nghĩ cách.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên thấy mặt mũi anh u ám, cũng thấy rất hậm hực: “Có phải là tôi rất ngu đúng không?”

Vẫn cứ luôn ôm ảo tưởng về cái thứ gọi là tình cảm gia đình.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn tràn đầy sự chán ghét: “Bây giờ mới nhận ra, không thấy muộn rồi sao?”

 

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, lên tinh thần, vén chăn xuống giường: “Chuyện cũng xảy ra rồi, sa sút chán nản cũng chẳng được gì. Tôi phải đi tìm bọn họ, tuyệt đối không thể để ép tôi đến bước đường cùng.”

“Thế này mà đã gọi là đường cùng rồi?” Tưởng Tử Hàn khinh thường cười nhạo.

“Anh có cách ư?”

Người đàn ông hừ lạnh: “Gặp phải những chuyện như thế này thì phải lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân, nếu pháp luật không đòi được công bằng cho cô, thì…”

“Gậy ông đập lưng ông?” Tống Hân Nghiên ngắt lời, đôi mắt bỗng sáng lên.

Cô kích động, nghiêng người ôm lấy Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu à, anh thông minh quá, cảm ơn anh.”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn lặng lẽ cong lên: “Coi như vẫn còn có thể cứu chữa.”

Nhìn cô gái nhỏ đang âm thầm tính toán, anh nhắc nhở: “Cái công ty rách nát đó của cô, lúc ở trong tay cô không có vết nhơ gì chứ?”

Tống Hân Nghiên kiêu ngạo lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, tôi là một thương nhân hợp pháp, bất kể là các khoản thu chi hay thành tựu của công ty tuyệt đối đều trong sạch rõ ràng, không có bất cứ vấn đề mập mờ nào nhé.”

Tưởng Tử Hàn cạn lời, thật không hiểu lúc này rồi mà cô còn kiêu ngạo cái gì.

Anh nhẹ giọng, nói: “Bây giờ phải có vết nhơ mới tốt. Không có vết nhơ thì tạo ra vết nhơ. Nói chung là, không thể quá trong sạch.”

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức cười nói: “Tôi hiểu rồi. Chờ đó, tôi chắc chắn sẽ xử lý rành mạch rõ ràng. Tưởng Tử Hàn, cám ơn anh nhé, anh yên tâm, tôi sẽ không cản trở anh, lúc nào cũng để anh giúp tôi đâu.”

Thái độ Tưởng Tử Hàn ung dung thản nhiên, rồi đột nhiên đưa tay, nâng cằm cô lên rồi trầm giọng hỏi: “Cô cản trở gì tôi?”

Người đàn ông dựa vào quá sát, lúc nói chuyện hơi thở phả lên chóp mũi và hai gò má của Tống Hân Nghiên, vừa mập mờ lại quyến rũ.

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ tới tận mang tai, vội lùi về phía sau, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh: “Ý… Ý tôi là Minh Trúc thông minh đáng yêu như thế, tôi chắc chắn sẽ không làm mất thể diện của con bé đâu.”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười một tiếng đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK