Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 198

Đường Ngọc Linh gật đầu như giã tỏi: “Nó biết sai rồi, cũng đã nhận được bài học, một đứa con gái bị giam ở đồn cũng không phải chuyện tốt gì. Con không muốn đi đến đồn cũng không sao, quay cho mẹ một đoạn video xác nhận chuyện này là trò đùa là được rồi…”

Nói xong liền lấy điện thoại ra.

“Nói đủ chưa?”

Mặc dù không hy vọng gì ở bọn họ, nhưng nghe bọn họ nói xong, tim Tống Hân Nghiên vẫn như rơi vào hầm băng.

Cô nhìn hai người: “Ông Tống, bà Đường, hổ dữ còn không ăn thịt con, hai người thì sao? Ngay cả cách đối nhân xử thế cơ bản cũng không có luôn à?”

Vẻ lấy lòng trên mặt Đường Ngọc Linh chớp mắt biến mất: “Tống Hân Nghiên, ba mẹ là ba mẹ con, con ăn nói kiểu gì thế hả?”

“Ba mẹ thiên vị đến mức ngả trời lệch đất thế này thì không cần cũng được.”

“Tống Hân Nghiên!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên chợt cảm thấy xót xa không hiểu được: “Đến giờ phút này rồi, cuối cùng cũng nhớ ra mình có đứa con gái này, đúng là làm khó cho ông bà quá nhỉ. Hai ông bà không thấy buồn cười à? Nếu chồng tôi không kịp tới cứu thì đứa con gái trước mặt ông bà đây đã thành một vũng bùn nhão nhoét hoặc một đống bụi rồi.”

Cô lạnh lùng nói: “Ông bà đi đi, tôi sẽ không xin giúp Tống Mỹ Như đâu. Cô ta vi phạm pháp luật, ngồi tù mới là bài học tốt nhất cho cô ta.”

Khuyên nhủ không có tác dụng, Đường Ngọc Linh lập tức thay đổi phương thức, nghiến chặt răng rồi quỳ phịch xuống.

“Hân Nghiên, mẹ biết sai rồi, là ba mẹ làm con đau lòng. Con muốn hận thì cứ hận ba mẹ đi, tha cho Mỹ Như được không? Con nể tình ba mẹ nuôi con lớn mà tha cho nó lần này thôi. Mẹ bảo đảm với con, sau này nó sẽ tuyệt đối an phận không gây phiền phức cho con nữa. Mẹ xin con mà.”

Bà ta nức nở khóc, vừa nói vừa dập đầu “bình bịch” xuống.

Tống Hân Nghiên lạnh tanh nhìn cảnh đó, nhưng trái tim thì lại như có người cầm dao khoét từng nhát một.

Nực cười làm sao!

Để một đứa con gái khác không bị trừng phạt mà còn quỳ hẳn xuống cầu xin người vừa mới bò từ quỷ môn quan về như cô!

Tống Hân Nghiên nhắm chặt hai mắt, đè nén nỗi chua chát và đau đớn trong mắt: “Tôi cho ông bà vào không phải vì tôi mềm lòng, mà là muốn ông bà biết đừng làm chuyện vô nghĩa nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Tống Mỹ Như, cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!”

Đường Ngọc Linh trợn đôi mắt đỏ sậm: “Mày!”

So với Đường Ngọc Linh đang giận dữ kích động, Tống Quốc Dũng bình tĩnh hơn nhiều.

Ông ta đỡ vợ đang nổi giận lên: “Chỉ cần con tha cho Mỹ Như một con đường sống, ba mẹ sẽ trả lại hết công ty, cổ phiếu và quỹ cho con. Nếu chưa đủ thì phần của ba với mẹ cũng cho con hết.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt chăn.

Không có so sánh thì sẽ chẳng bao giờ biết tổn thương sâu nặng cỡ nào, đau đớn đến bao nhiêu!

Mắt cô đỏ lên, vừa phẫn nộ vừa đau đớn: “Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào mới khiến ông bà bất công như vậy? Rốt cuộc tôi có phải con ruột của ông bà không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK