Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 287

“Thế ạ.” Sở Thu Khánh giả vờ thất vọng, nhưng trong mắt lại có ý cười lướt qua: “Vậy chỉ có hai chúng ta ăn.”

Hai người đều xuất thân từ gia tộc lớn, tuy không có mấy quy định như ăn không nói ngủ không nói, nhưng lúc ăn cơm cũng không nói nhiều.

Sở Thu Khánh gắp đồ ăn cho Tưởng Tử Hàn: “Nếm thử cái này đi, em đã nghiên cứu rất lâu… Ấy, sao trán anh lại chảy máu nữa rồi?”

Ban nay tâm trạng Tưởng Tử Hàn hơi quá khích, khiến miệng vết thương rách ra.

Băng gạc trắng mới băng lên giờ đã nhiễm đỏ một mảng.

Sở Thu Khánh vội đặt đũa xuống, chạy đến cạnh Tưởng Tử Hàn xem.

Tưởng Tử Hàn vô thức trách ra sau: “Không cần…”

Còn chưa nói hết câu, cánh cửa bỗng phát ra tiếng động.

Hai người trong phòng ăn đồng thời quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

Ánh mắt Sở Thu Khánh thoáng động, dưới chân bất chợt lảo đảo, ngã vào trong lòng Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn đưa tay ra đỡ theo bản năng.

Tống Hân Nghiên bước vào, vừa nhìn đã thấy cảnh tượng như vậy.

Cô gái mặt mày e thẹn nằm trong lòng người đàn ông.

Cơ thể người đàn ông hơi ngả ra sau, tựa lưng vào ghế, chừa khoảng trống vừa đủ để che chở cô gái nhỏ xinh trong lòng.

Sống lưng Tống Hân Nghiên đột nhiên rụt lại.

Trong và ngoài phòng ăn, ba người sáu mắt giao nhau giữa không trung, bầu không khí dần dần đông cứng lại.

Tưởng Tử Hàn nhíu đôi mày kiếm, đẩy Sở Thu Khánh ra. Anh nhếch môi, lạnh lùng nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Đôi mắt Tống Hân Nghiên như bị đâm, khó chịu chớp mắt một cái.

Cô hờ hững cong môi cười: “Không sao đâu. Hai người tiếp tục đi, cứ coi như tôi không tồn tại. Tôi về lấy ít đồ rồi đi ngay.”

Nói xong, cô xoay người định đi.

Chị Đinh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy tình hình này là biết ngay có chuyện không ổn, sốt ruột đến nỗi ánh mắt láo liên.

Thấy mớ đồ ăn và thịt Tống Hân Nghiên để trong hộc tủ, chị ấy lập tức tươi cười chạy tới: “Mợ còn mua đồ ăn à? Ôi chao, đều là những món cậu chủ thích ăn. Nhất định là mua cho cậu ấy rồi.”

Chị ấy đưa tay định cầm lấy.

Tống Hân Nghiên thuận tay cầm cái túi lên: “Không phải. Tôi mang đi đấy.”

Cô chọn bừa một đôi giày trong tủ, sau đó xoay người đi ra cửa.

“Ơ mợ chủ…” Chị Đinh ngơ ngác nhìn theo Tống Hân Nghiên, rồi lại nhìn Tưởng Tử Hàn, hàng lông mày vì lo lắng mà nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi luôn rồi.

Tưởng Tử Hàn nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, lông mày nhíu chặt lại, bước tới đuổi theo.

Sở Thu Khánh nhìn hai người lần lượt rời đi. Khóe môi nham hiểm cong lên, bình tĩnh ung dung đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK