Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 681

“Ngày 17 tháng 10, có phải cô từng mua một búp bê barbie ở đường Tân Quang?”

Tống Hân Nghiên sững sốt, đó là quà sinh nhật cô mua cho Tưởng Minh Trúc.

Từ đầu tới đuôi chỉ có cô và Đầu Gỗ biết.

Cảnh sát sao cũng biết?

Sững sờ giây lát, cô gật đầu: “Đúng. Món, món đồ chơi đó có vấn đề gì sao?”

“Hiện tại đồ chơi đang ở đâu?”

Động tĩnh ở cửa thu hút sự chú ý của Dạ Vũ Đình trong phòng.

Anh ta điều khiển xe lăn tới.

Tống Hân Nghiên chần chờ giây lát, trả lời phía cảnh sát: “Có một bạn nhỏ đón sinh nhật, búp bê barbie là quà sinh nhật tặng cô bé.”

“Vậy thì không sai rồi.”

Cảnh sát trình ra chứng nhận bắt giữ: “Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc vì chơi đồ chơi cô mua, trúng độc nhập viện. chúng tôi đã tiến thành thu thập chứng cứ, hiện tại mời cô theo chúng tôi đi một chuyến.”

Tống Hân Nghiên ngây người tại chỗ, mắt đầy kinh ngạc: “Trúng độc?!”

Minh Trúc trúng độc?!

Cô bỗng hoảng loạn, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có cảm giác thở không nổi: “Đồng chí cảnh sát, đứa bé…đứa bé đó thế nào rồi?”

Tại sao lại trúng độc?!

Tưởng Minh Trúc có tính kháng thuốc nghiêm trọng, dù là cảm mạo bình thường cũng sẽ khiến cô bé đau khổ hơn người bình thường mấy chục lần.

Cô bé hiện tại thế nào rồi?

Có nghiêm trọng không?!

Bệnh tình có khống chế được không?

Một chuỗi câu hỏi xoay vần trong đầu, Tống Hân Nghiên không chút cảm giác trọng điểm mình quan tâm có vấn đề.

Vừa nghĩ tới đau khổ Tưởng Minh Trúc hiện tại đang gánh chịu, tay chân cô liền mềm oặt, trước mắt cũng trống rỗng, không cách nào xác định tiêu cự.

“Tình huống cụ thể tạm thời không thể báo cáo, bây giờ mời cô theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

Cảnh sát nói, muốn bước tới bắt người.

Dạ Vũ Đình trầm mặt điều khiển xe lăn tới trước: “Đồng chí cảnh sát, các anh chắc chắn nhầm rồi. Vợ tôi rất thích đứa bé đó. Cô ấy mua quà sinh nhật cho bé xuất phát từ lễ nghĩa giáo dưỡng cơ bản, sao lại có thể hạ độc trên đồ chơi chứ? Đồ chơi có độc, các anh nên đi tìm người bán mới phải.”

“Phía tiệm đồ chơi chúng tôi đã đi rồi. Cô Tống, đi thôi.”

Phía cảnh sát bắt lấy Tống Hân Nghiên hoảng loạn đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên trong đầu đều là bệnh tình của Tưởng Minh Trúc, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều.

Dạ Vũ Đình cau chặt mày, giữ tay Tống Hân Nghiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK