Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 283

“Hoàng Bảo Châu!”

Tống Hân Nghiên hoảng sợ, không quan tâm tới cánh tay đau đớn vì bị axit sunfuric bắn vào, chống cửa đứng dậy đi tới.

Dường như Lý Lâm Tân cũng bị dọa sợ, bước chân loạng choạng, lùi về phía sau: “Không thể trách tôi được, là… là tự cô xông lên ngăn cản, tôi không định hắt vào cô… Không thể trách tôi…”

Cậu ta vứt cái bình đựng axit sunfuric đi, bỏ chạy như điên.

Tay chân Tống Hân Nghiên như nhũn ra, luống cuống ôm lấy Hoàng Bảo Châu, nôn nóng đến mức mặt mũi đỏ bừng, nước mắt chợt lăn xuống.

“Hoàng Bảo Châu… Cô… Có ai không… Mau tới đây…”

Tiếng động phía bên này đã sớm thu hút không ít người tới hóng hớt.

Mọi người không nhiều thì ít cũng biết trò cười này, cho nên cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không tiến lại gần.

Rồi đến lúc xảy ra tai nạn, tất cả mọi người đều trở tay không kịp, lập tức bị dọa cho sững người.

Đến tận khi Tống Hân Nghiên kêu cứu, mọi người mới hoàn hồn, dồn dập chạy tới.

“Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi…”

Tống Hân Nghiên hét lạc cả giọng.

Lúc ấy mọi người mới phản ứng kịp, vội lấy điện thoại ra, người gọi 115, người gọi cảnh sát.

Những người còn lại cũng ba chân bốn cẳng vội giúp Tống Hân Nghiên cùng đưa Hoàng Bảo Châu vào phòng thí nghiệm nằm.

Tống Hân Nghiên tìm kéo, nhanh chóng cẩn thận cắt bỏ những chỗ quần áo dính axit trên người Hoàng Bảo Châu.

Có người lấy khăn vải sạch sẽ, cẩn thận thấm chỗ axit sunfuric thừa trên da cô ta.

Cũng may là sự cố xảy ra ngay bên cạnh phòng thí nghiệm, các dụng cụ hóa học cần thiết đều có thể dễ dàng tìm thấy.

Còn có một người khác lấy nước xà phòng, không đoái hoài gì tới việc khử trùng đã đổ xối xả lên người Hoàng Bảo Châu, cố gắng nhanh chóng trung xòa số axit còn dính trên người…

Hoàng Bảo Châu đau đến chết đi sống lại, không ngừng giãy dụa gào thét.

Tống Hân Nghiên bỏ cây kéo xuống, giữ cô ta lại, không để cô ta vùng vẫy: “Nhịn một chút, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi.”

Hoàng Bảo Châu đau đến mức toàn thân co giật, mồ hôi lạnh túa ra hết tầng này đến tầng khác, tiếng khóc lẫn lộn với tiếng xin lỗi: “Đàn… Đàn chị, xin… xin lỗi…”

“Đừng nói gì nữa, giữ sức đi. Hoàng Bảo Châu, đừng nói nữa, quên rồi sao? Tôi nói rồi, tôi không truy cứu…” Giọt nước mắt liên tục lăn xuống từ đôi mắt đỏ ngầu của Tống Hân Nghiên.

Giáo sư Dương chạy tới: “Tình hình thế nào?”

Không ai nói gì.

Lòng giáo sư Dương trĩu xuống: “Đã báo cảnh sát rồi, cô cũng đã thông báo lên lãnh đạo nhà trường, chắc chắn sẽ cho các em một lời giải thích về chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK