CHƯƠNG 200
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vẻ mặt không kiên nhẫn của Tưởng Tử Hàn mới dịu xuống: “Tôi không đánh phụ nữ, cũng lười động tay với các người. Các người không đủ tư cách để tôi ra tay, nhưng hôm nay tôi phải phá lệ một lần.”
Sắc mặt anh lập tức lạnh đi: “Người phụ nữ đến tôi còn không nỡ động vào mà các người dám làm cô ấy bị tổn thương. Đáng chết!”
Khắp người tỏa ra khí lạnh khiến anh như thể đến từ địa ngục.
Nhiệt độ trong phòng bệnh đột ngột hạ thấp!
Vệ sĩ bất thình lình bước tới bóp cổ Tống Quốc Dũng.
Tống Quốc Dũng hoảng sợ trợn trắng mắt.
Vài giây sau, mặt ông ta đã thành màu gan heo, trán nổi đầy gân xanh, không hô hấp được khiến người ông ta bất giác co rút lại.
Đường Ngọc Linh sợ nhũn cả chân, nếu không phải đang bị vệ sĩ khống chế thì bà ta đã mềm oặt xuống đất từ lâu rồi.
Chúc Minh Đức thấy đã đủ bèn đánh mắt ra hiệu.
Vệ sĩ đang bóp cổ Tống Quốc Dũng lập tức buông tay.
Tống Quốc Dũng thở hổn hển, hai tai lập tức bị người khác bịt lại.
Chúc Minh Đức bước tới lôi khăn trong miệng Đường Ngọc Linh ra: “Bà Tống, sếp chúng tôi nhân từ tha cho ông bà một mạng. Bà nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời câu hỏi vừa rồi. Trả lời không tốt thì bộ dạng vừa rồi của ông Tống sẽ là kết cục của bà đấy.”
“Tôi nói, tôi nói hết. Bọn tôi cũng không biết họ là ai cả.”
Vẻ mặt Chúc Minh Đức lạnh lùng.
Đường Ngọc Linh sợ mất mật, run như cầy sấy: “Tống Hân Nghiên được ông cụ mang về, trong nhà trừ hai vợ chồng chúng tôi ra cũng chỉ có ông ấy biết chuyện này. Ông ấy không nói cho chúng tôi biết ông ấy bế đứa trẻ này ở đâu về…”
“Làm sao chúng tôi tin bà được?”
Đường Ngọc Linh tức thì liến thoắng: “Trước khi mang nó về, ông cụ bảo tôi ra ngoài giả bộ mang thai, đợi khi bế đứa trẻ về thì chúng tôi đưa nó về nhà, nói với người ngoài rằng nó là con ruột của chúng tôi.”
Bà ta khóc rống lên: “Tôi thật sự không nói dối…”
Chúc Minh Đức đánh mắt với vệ sĩ.
Vệ sĩ kéo Đường Ngọc Linh sang một bên, bịt miệng bà ta lại.
Chúc Minh Đức tháo bịt tai của Tống Quốc Dũng, hỏi lại câu hỏi giống hệt ban nãy.
Tống Quốc Dũng sợ chết, không dám chống cự nữa, thành thật khai ra: “Tôi không biết ba mẹ ruột của nó là ai. Ông cụ lén cho chúng tôi một căn biệt thự với gần 30 tỷ tiền mặt, bắt chúng tôi giữ kín bí mật này, nuôi nó như con ruột của mình. Một con ranh bịp bợm, cùng lắm thì sau này bỏ ra chút của làm hồi môn là xong, đã thế còn được cả căn nhà với 30 tỷ, nên bọn tôi đã đồng ý…”
Lời khai thống nhất của hai vợ chồng làm cả phòng bệnh chìm vào yên tĩnh.
“Thả bọn họ ra đi.” Giọng Tống Hân Nghiên khàn khàn.
Tưởng Tử Hàn phất tay.
Chúc Minh Đức lập tức lôi người ra ngoài.