Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 265

Tống Hân Nghiên ở bên cạnh quay lại toàn bộ quá trình.

Mấy giờ sau.

Lý Lâm Tân tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Tống Hân Nghiên, cậu ta giật thót mình: “Đàn… đàn chị, sao chị lại… thế này là sao?”

Tống Hân Nghiên cười khẩy một tiếng: “Chuyện này là sao không quan trọng, quan trọng là giờ cậu nên giải thích với tôi, cậu bị bắt tiết lộ luận văn và số liệu thí nghiệm của tôi như thế nào?”

Lý Lâm Tân bối rối một thoáng, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại: “Em chỉ là trợ lý quèn làm việc lặt vặt cho đàn chị thôi, sao em có thể biết chuyện bí mật như thế được?”

“À, không biết chứ gì?”

Tống Hân Nghiên mở video vừa quay ra, phát tại chỗ cho cậu ta xem.

Mặt Lý Lâm Tân thoáng chốc trắng bệch.

Cậu ta lật người bò dậy, quỳ ‘phịch’ xuống trước mặt Tống Hân Nghiên.

“Đàn chị, em sai rồi, em bị ma xui quỷ khiến, không thể kháng cự lại cám dỗ nên mới phạm sai lầm. Cầu xin chị buông tha cho em. Điều kiện nhà em không tốt, ba mẹ già còn chờ em tốt nghiệp phụng dưỡng. Đúng rồi… là đàn chị Trương Bội Linh tới tìm bọn em. Chị ta cho bọn em một khoản tiền, còn bắt bọn em phục chế số liệu thí nghiệm cơ sở của chị cho chị ta…”

Tống Hân Nghiên tức giận đến run cả người: “Còn gì nữa không?”

Lý Lâm Tân hoảng hốt vô cùng: “Hết rồi. Ngoại trừ số liệu cơ sở ra thì bọn em không đưa chị ta cái gì khác.”

Khương Thu Mộc đứng cạnh quay phim mà máu nóng sôi trào, hận không thể làm thịt thằng khốn này ngay lập tức.

“Giờ tính sao đây?” Cô ấy hỏi Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên nghĩ một lát: “Lý Lâm Tân, cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội, chờ xong chuyện, tôi sẽ không truy cứu chuyện cậu tiết lộ số liệu thí nghiệm của tôi nữa.”

Nghe cô nói có thể không truy cứu, Lý Lâm Tân vui sướng không thôi: “Chuyện gì ạ? Chị cứ nói đi, chỉ cần làm được thì dù lên núi đao xuống biển lửa em cũng không chối từ!”

“Hẹn Hoàng Bảo Châu tới đây.”

Lý Lâm Tân vội vàng gật đầu lia lịa, lấy ngay di động ra gọi cho Hoàng Bảo Châu.

Hoàng Bảo Châu bị Tống Hân Nghiên tới tìm, sau đó lại không liên hệ được với Lý Lâm Tân, lúc này tâm hoảng ý loạn vô cùng.

Nghe Lý Lâm Tân hẹn gặp, cô ta đồng ý ngay tắp lự.

Trong quán cà phê.

Sắc mặt Hoàng Bảo Châu rất tệ, vừa ngồi xuống đã mắng: “Lý Lâm Tân, hôm qua cậu chết ở đâu đấy hả? Tôi tìm cậu nửa ngày trời mà không thấy mặt mũi đâu. Chắc không phải cậu…”

Lý Lâm Tân mặt mày tiều tụy, đáy mắt phiếm đen, không đợi cô ta nói hết lời đã khẽ gật đầu.

“Tôi kể hết với đàn chị Tống rồi.”

Hoàng Bảo Châu giận tím mặt, đánh mất sự kiên trì không hé răng hôm qua.

Cô ta thốt lên rồi bật dậy, nghiến răng thấp giọng mắng: “Đồ hèn này, cậu điên đấy à? Cứ thà chết không khai là được. Chị Tống không có chứng cứ thực tế nào cả, cũng không thể làm gì được chúng ta. Nhưng giờ cậu… Sau này chúng ta còn sống trong ngành này thế nào được nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK