Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 276

Cố Vũ Tùng cắn chăn, lén cười đến rung cả giường.

Cũng đừng trách anh ta xấu xa, thật sự quá buồn cười.

Hoãn một lúc, anh ta mới hổn hển bắt đầu an ủi: “Không sao đâu anh Hàn, cái bệnh này ấy à, phụ nữ và đàn ông khác nhau. Cái đó của đàn ông không lên được thì chẳng làm ăn được gì nữa cả. Còn của phụ nữ thì dễ trị hơn nhiều. Nếu thật sự không được nữa thì vẫn có thể cải thiện bằng thuốc mà. Hơn nữa, bệnh của chị dâu là bệnh về tâm lý, ngày nào đó sẽ khỏi thôi.”

Tưởng Tử Hàn không những không được an ủi mà lửa giận trong lòng càng bùng cháy hơn.

Anh không có tâm trạng nghe Cố Vũ Tùng lải nhải nữa, trực tiếp ra lệnh: “Trong vòng nửa tiếng, tôi phải biết cô ấy đang ở đâu.”

Nói xong thì cúp máy.

Cố Vũ Tùng ném di động, không kìm lòng được mà lại cười như điên tiếp một trận, sau đấy mới lật đật chạy đi tìm người.

Tưởng Tử Hàn tìm người trút bầu tâm sự xong vẫn không hề buồn ngủ chút nào.

Anh nhớ tới căn bệnh mấy năm nay của mình, nhíu chặt hàng mày kiếm lại.

Đầu bên kia, Cố Vũ Tùng nhanh chóng dò được định vị của Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn thay quần áo, trực tiếp lái xe đến công ty Tống Hân Nghiên.

Xe ngừng dưới lầu của Nghiên Mị.

Cả tòa nhà tối om, chỉ còn một cửa sổ sáng đèn.

Đó là khu vực có văn phòng của Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn tắt máy, ngồi trong xe thất thần nhìn tầng cửa sổ kia không nhúc nhích.

Trên lầu.

Trước khi ngủ, Tống Hân Nghiên lại tắm thêm lần nữa. Cô vừa lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, đèn trên trần nhà đột nhiên chớp lên rồi tắt ngúm.

Tống Hân Nghiên sững sờ, bật đi bật lại công tắc mấy lần mà vẫn không có phản ứng gì cả.

Cô vội mò mẫm tìm di động, vừa mở lên thì nghe hai tiếng ‘Tít tít’ nhắc nhở pin yếu, sau đó lập tức tắt nguồn.

Tống Hân Nghiên câm nín vô cùng: “Lúc xui xẻo đúng là uống nước lã cũng mắc kẽ răng.”

Cô ném điện thoại đi, chạy đến cửa nhìn trái ngó phải.

Đèn hành lang vốn đã bật giờ cũng đã tắt, chỉ còn lại lác đác mấy ngọn đèn khẩn cấp lạnh lẽo vẫn sáng, xem ra cúp điện cả tòa nhà luôn rồi.

Không hiểu sao đột nhiên Tống Hân Nghiên lại rùng mình, sợ hãi rụt đầu vào phòng khóa trái cửa lại, bò lên giường.

Rèm cửa không đóng, ánh đèn neon rực rỡ ở lầu đối diện rọi vào phòng, chiếu ra một vùng ánh sáng nhỏ.

Lúc này, trong lòng cô mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút.

Lúc nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, Tống Hân Nghiên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang yên tĩnh.

Cô mở mắt ra, căng thẳng bò xuống giường.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK