Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 179

Tống Mỹ Như rút một con dao gọt trái cây đã giấu từ lâu trong áo khoác: “Vậy thì chúng ta bắt đầu ngay đi.”

Lưỡi đao sáng như tuyết, phát ra ánh sáng lạnh khiếp người.

“Tống Mỹ Như! Chị tỉnh táo lại đi!”

Tống Hân Nghiên trừng to hai mắt, điên cuồng vặn vẹo lùi về sau.

Nhưng tóc đã bị Tống Mỹ Như nắm trong tay, cô muốn lui cũng không được.

Mặt cô trắng bệch, sự sợ hãi theo bản năng khiến cơ thể không thể ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh thoát ra từng lỗ chân lông, trong nháy mắt kết thành giọt.

Cõi lòng uất ức của Tống Mỹ Như cuối cùng cũng được sảng khoái, cô ta cười ha ha, vung tay lên.

Dao hiện lên trước mắt.

“Á…” Tống Hân Nghiên đau đớn thét lên.

Trên mặt nóng bỏng, máu tươi ấm áp bắn ra, chảy xuống dọc má.

Màu máu đỏ tươi kích thích khiến hai mắt Tống Mỹ Như tỏa sáng.

Cô ta liếm vết máu trên con dao, mùi vị tanh nồng và buồn nôn nhưng cũng rất kích thích.

Tống Mỹ Như điên cuồng cười độc địa: “Tống Hân Nghiên, không phải mày lợi hại lắm sao? Không phải thằng chồng bác sĩ nghèo của mày giỏi lắm à? Không phải Cố Vũ Tùng đỉnh lắm ư? Mày mau bảo bọn nó tới cứu mày đi. Mày gọi đi…”

Lại thêm một nhát dao, vết thương sâu đến nỗi thấy được cả xương.

Má trái của Tống Hân Nghiên như tắm trong biển máu.

Máu tươi chảy ào ạt nhuộm đỏ cổ, cũng nhuộm đỏ áo khoác màu trắng.

Toàn thân cô run bần bật, đau đến nỗi chẳng hét nỗi nữa, nỗi sợ tột độ khiến đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt bắt đầu tan rã.

“Chán thế, tao còn chưa bắt đầu mà mày đã không chịu nổi rồi à?”

Tống Mỹ Như nhìn thấy dáng vẻ như sắp ngất của cô thì rất mất hứng, thả tóc cô ra rồi đá mạnh một cú.

Tống Hân Nghiên đau đớn rên lên, còn chưa kịp mở miệng thì một xô nước đá đã dội tiếp xuống.

Cơ thể cô run rẩy theo phản xạ có điều kiện.

Bệnh viện Phổ Nhân.

Tưởng Tử Hàn vừa phẫu thuật xong, trên người còn đang mặc đồ phẫu thuật, vừa đẩy cửa bước ra anh đã trông thấy Cố Vũ Tùng đang bệ vệ ngồi ngay ghế làm việc của mình.

“Cậu ở đây làm gì?”

Giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Cố Vũ Tùng vội đứng dậy, nịnh nọt dâng hộp cơm của Tống Hân Nghiên lên: “Là vì tôi có nhiệm vụ chứ còn gì nữa. Chị dâu đưa cơm tối tình yêu cho anh đó, tôi đang trông coi giúp mà.”

Cô ấy tới ư?

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Người đâu?”

“Đã trễ nên tôi sợ chị dâu chịu khổ, để cô ấy về trước rồi.”

Cố Vũ Tùng nói xong, miệng thèm nhỏ dãi nhìn hộp cơm trong tay Tưởng Tử Hàn: “Nói thật đấy anh Hàn, bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ việc anh chọn chị dâu là do có sự chuẩn bị trước đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK