Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43

Trên bát mì trắng nõn là một quả trứng ốp, lòng đỏ lòng trắng rõ ràng, bên dưới tô điểm vài lá rau thơm làm đẹp, mùi mỡ heo thơm ngát cùng mùi chua dịu lan tỏa theo hơi nóng hôi hổi.

Tưởng Tử Hàn ăn trứng trước.

Trứng ốp một mặt thơm giòn, một mặt trơn mềm, dính mùi mỡ heo và mùi nước cốt chua chua, cảm giác rõ ràng lan tỏa nơi đầu lưỡi, tuy không phải rất tinh xảo, nhưng ngon đến khó diễn tả.

Tưởng Tử Hàn bất ngờ nhìn cô gái nhỏ đang mong đợi ở phía đối diện, không nói gì cả, tiếp tục gắp mì lên.

Chưa ăn được hai miếng, anh lại thấy một quả trứng ốp vàng óng ánh dưới đáy bát.

Tống Hân Nghiên ghé sát bàn, cười cong mặt mày: “Sao? Có bất ngờ vui vẻ không? Người khác em còn không cho thêm đâu.”

Khóe miệng Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng nhếch lên độ cong khó nhận ra: “Nên bây giờ cô định ở đây luôn đấy hả?”

Tống Hân Nghiên gật đầu cái rụp: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta là vợ chồng, con gái anh cũng là con gái em. Minh Trúc còn nhỏ như thế, là thời điểm cần có mẹ, sao em có thể mặc kệ được.”

“Không cần! Minh Trúc quen ở cùng tôi rồi.”

Sao có thể giống nhau được!

Giờ trong tay cô không có tiền mặt, thẻ dưới danh nghĩa đều bị Tống Quốc Dũng đóng băng, không có tiền cũng chẳng có chỗ ở.

Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn dịch bước, ngăn lại Tưởng Tử Hàn lần thứ hai: “Nhưng giờ em đã dọn khỏi nhà rồi, anh không cho em ở đây thì em chỉ có nước đi ngủ đầu đường thôi.”

Dứt lời, cô nắm cổ tay áo Tưởng Tử Hàn lắc lắc làm nũng: “Anh xem, em nấu cơm cũng khá ngon mà. Thật ra ngoại trừ nấu cơm, em dọn dẹp cũng rất được nữa. Chỉ cần anh cung cấp nửa cái giường, em sẽ nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh cho hai ba con anh, còn đón đưa Minh Trúc. Quan trọng nhất là tất cả đều miễn phí! Quá tốt, quá tận tâm luôn còn gì… Đã thế còn là 24/7 nguyên năm không ngày nghỉ, có thể ấm giường có thể hự hự… Hữu ích và chu đáo hơn so với thuê giúp việc theo tuần đúng không…”

Tưởng Tử Hàn hoàn toàn bị sự vô liêm sỉ của cô dọa cho phát khiếp.

Nhìn va li hành lý đã thu xếp xong ở bên kia, mặt anh không chút thay đổi, quay đầu đi về phía phòng sách: “Cho cô ngủ giường nhỏ trong phòng sách. Nhưng trong nhà có trẻ con, ăn mặc phải chú ý.”

Tống Hân Nghiên vui sướng ra mặt, ân cần vòng ra sau bóp vai cho anh: “Yên tâm, em sẽ cực chú ý phương diện này.”

Cô gái ghé vào quá gần, hô hấp ấm áp mang hương thơm xuyên thấu áo ngủ, phả tới xương bả vai của anh.

Tưởng Tử Hàn trầm mặt buông đũa, bất ngờ đứng lên.

“Còn nữa, tôi không ăn cay, sau này nấu cơm chú ý vào.”

Tưởng Tử Hàn nói xong đẩy cửa vào phòng, cứ thế nhốt cô ngoài cửa.

“Yes!”

Tống Hân Nghiên nắm tay, tặng một nụ hôn gió cho ván cửa.

Cậu trai, xem chị trị cưng thế nào!

Có chỗ ở rồi, cô có thể lòng không tạp niệm mà tiếp tục công việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK