Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 145

Tưởng Tử Hàn cay mày cảnh cáo: “Tưởng Minh Trúc!”

Tưởng Minh Trúc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt uy hiếp của ông ba già: “Cô ấy không đồng ý cho con ăn cay, cô ấy chỉ gọi phần cay cho mình thôi, con thừa dịp cô ấy không để ý mới ăn vụng. Nhà hàng có camera, nếu ba không tin thì cứ điều tra thử xem.”

Giải thích xong, cô bé lại ghét bỏ tiếp: “Lão Tưởng, ba đúng là quá cổ hủ, quá hồ đồ. Nếu con mà là cô ấy, con nhất định sẽ bỏ ba trước cho rồi.”

Con nhóc này, còn nhắc nhở anh kiểm tra camera!

Tưởng Tử Hàn hơi sững sờ, sắc mặt lạnh lùng: “Con còn không biết xấu hổ, trách ai nữa đây?”

Hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Tinh thần Tưởng Minh Trúc không tốt, không trụ được bao lâu thì tức giận mà thiếp đi.

Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, gọi điện cho Chúc Minh Đức: “Đi kiểm tra camera giám sát tại nhà hàng mà Tống Hân Nghiên đã đưa Minh Trúc đi ăn hôm đó, xem xem lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.”

Rất nhanh, đoạn video đã được đưa đến phòng bệnh.

Dung lượng quá lớn nên Chúc Minh Đức mang cả máy tính theo.

Tưởng Tử Hàn ngồi ở gian nghỉ ngơi bên ngoài phòng bệnh, mở video ra xem.

Cố Vũ Tùng tình cờ đến xem tình hình cô bé nên cũng tiện thể xem chung.

Đoạn video bắt đầu từ lúc Tống Hân Nghiên dắt Tưởng Minh Trúc vào quán.

Cô bé cuối cùng cũng được thoát khỏi tay ba, được tự do ăn uống, vừa vào cửa đã hò hét muốn ăn lẩu siêu cay.

Tống Hân Nghiên phải dỗ liên tục mới lừa được cô bé, cuối cùng mới chốt gọi nồi lẩu uyên ương nước dùng đỏ hơi cay và nước súp cà chua.

Trong lúc ăn, đũa của Tưởng Minh Trúc luôn muốn duỗi sang phía nước dùng màu đỏ.

Tống Hân Nghiên vừa ăn vừa phải căng dây thần kinh, ánh mắt luôn phải dán vào chiếc đũa của Tưởng Minh Trúc.

Để cô nhóc không có cơ hội ra tay, cô đã phải nhúng đồ ăn, chăm sóc đặc biệt cho cô bé suốt cả buổi, còn cô hầu như không ăn gì.

Biến cố xảy ra là khi có sự xuất hiện của Hoắc Tấn Trung.

Anh ta kéo Tống Hân Nghiên đi.

Cô nhóc nắm bắt thời cơ, lặng lẽ hướng về phía nước lẩu màu đỏ… mãi cho đến khi màu đỏ được đưa hoàn toàn vào trong miệng.

Tống Hân Nghiên chỉ rời đi có vài phút, Tưởng Minh Trúc cũng ăn chưa được mấy miếng đồ cay. Thấy cô quay trở lại, cô bé lập tức vờ ngoan ngoãn.

Đương nhiên là Tống Hân Nghiên cũng sẽ không nhận ra được sự khác thường.

Sau khi video kết thúc, căn phòng chìm trong im lặng.

Cố Vũ Tùng “chậc” một tiếng: “Nói thật nhé, với kiểu thao tác thế này của con bé, đừng nói là Tống Hân Nghiên, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ bị con bé lừa.”

Hàm ý của anh ta chính là: Anh Hàn, nếu đổi lại là anh mang con mình đi thì chắc chắn vẫn là kết cục như vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK