Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 172

Tưởng Tử Hàn không nói thêm gì.

Phòng thí nghiệm.

Tống Hân Nghiên đang quan sát hiệu ứng thuốc nhỏ thì Tống Quốc Dũng gọi điện thoại tới.

Cô giơ tay nghe máy: “Nói nhanh.”

“Tống Hân Nghiên, cô đúng là đồ độc ác, không niệm tình nghĩa ruột thịt bao năm.”

“Ruột thịt? Chúng ta có chắc?” Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn: “Thế nên quyết định của ông là gì?”

Tống Quốc Dũng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đổi hợp đồng! Tôi ký tên rồi, khi nào cô có thời gian tới lấy đây.”

Tống Hân Nghiên mừng thầm, xem ra lời đe dọa của mình có hiệu quả rồi.

Cô nén cười báo thời gian rồi thẳng thừng cúp máy.

Ở một bên khác.

Tống Quốc Dũng nghe tiếng “tút tút” vang lên thì giận không có chỗ giải tỏa.

“Ba à, Tống Hân Nghiên nói thế nào? Chúng ta thỏa hiệp nên chắc nó vui lắm. Công khai nhường lại công ty, sau lưng lại giở trò ngáng chân kiểu này, chúng ta đã bị nắm thóp thì suốt đời sẽ bị nó điều khiển…”

“Chát!”

Tống Quốc Dũng giận điên giơ tay vung một bạt tai.

Mặt Tống Mỹ Như tê rần, mùi máu tươi xộc vào khoang miệng.

Cô ta ngước mắt nhìn Tống Quốc Dũng với vẻ không thể tin nổi.

Tống Quốc Dũng mắng: “Đều do quyết định ngu ngốc của mày, lúc trước đáng lẽ đừng nghe theo, giờ ăn trộm gà không được còn mất một nắm thóc!”

Vừa tức vừa không cam lòng, hốc mắt của Tống Mỹ Như dần hiện lên ánh nước.

Cô ta bụm mặt, uất ức khóc: “Con cũng chỉ muốn đỡ đần ba chuyện nhà và công ty thôi. Ai biết Tống Hân Nghiên lại tàn nhẫn như vậy, uy hiếp chúng ta thì thôi đi, nó còn tìm người muốn thu mua cả Tống Thị để dọa bác cả với chú ba nữa…”

Tống Quốc Bảo và Tống Quốc Đại tức điên, hằm hằm tới “giết” Tống Quốc Dũng, lớn tiếng răn dạy với uy hiếp ông ta phải dừng lại, không nể mặt mũi chút nào.

Ép ông ta mau chóng xử lý ổn thỏa, không thì sẽ đuổi cả gia đình bọn họ ra khỏi gia tộc Tống Thị.

Nhìn con gái khóc nức nở, cơn giận của Tống Quốc Dũng mới nguôi ngoai đôi chút, bỗng thấy đau lòng.

“Thôi, việc này dừng lại ở đây. Dẫu sao bây giờ Tống Hân Nghiên đã có người bảo vệ, sau này đừng qua lại với nó là được.”

Nói xong lại cảnh cáo con gái lớn: “Con cũng an phận một chút, đừng mưu tính gì lên đầu nó nữa. Con nhỏ này mà điên lên thì không phải người nữa đâu, coi chừng lỗ nhiều hơn lãi đấy.”

Tống Mỹ Như nghiến răng đồng ý, trong lòng thì càng điên cuồng hận hơn.

Rồi sẽ có một ngày!

Rồi sẽ có một ngày cô ta khiến con khốn Tống Hân Nghiên kia chết không chỗ chôn!

Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên và Tống Quốc Dũng ký hợp đồng lại một lần nữa, đồng thời vứt bản hợp đồng bẫy kia cho máy cắt giấy xén vụn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK