Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 284

Bệnh viện Phổ Nhân.

Hoàng Bảo Châu được đưa vào trong phòng cấp cứu.

Cánh tay Tống Hân Nghiên chỉ bị bắn vài giọt axit sunfuric nên không bị ăn mòn quá nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Lúc cô đang xử lý vết thương, Khương Thu Mộc đã nhận được tin và chạy tới.

“Sao rồi, sao rồi? Tớ nghe nói cậu xảy ra chuyện, làm tớ sợ chết đi được.”

Hai mắt Tống Hân Nghiên sưng đỏ, sau biến cố, mặt mũi cô vẫn tái nhợt.

Cô lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ có vài vết thương nhẹ. Nhưng còn Hoàng Bảo Châu…”

Khương Thu Mộc nhìn vết thương trên cánh tay cô mà hai đầu lông mày nhíu chặt, trái tim treo cao cuối cùng cũng đáp xuống: “Bây giờ y học phát triển như thế, chắc chắn Hoàng Bảo Châu sẽ không sao đâu. Dù sao thì, chẳng phải vẫn còn sản phẩm mới của chúng ta sao.”

Sản phẩm mới có thể xóa sạch vết sẹo và nếp nhăn, ngay cả với da thịt lồi lõm vì bị axit ăn mòn cũng không vấn đề gì.

Tống Hân Nghiên nhớ tới tấm lưng thảm không nỡ nhìn của Hoàng Bảo Châu, bỗng siết chặt nắm tay, đôi mắt sưng đỏ ánh lên sự tàn nhẫn: “Tớ sẽ không để yên chuyện này đâu!”

Cô lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho Lưu Quang Minh: “Luật sư Lưu, chuyện luận văn của tôi bị người ta sao chép, có thể khởi tố được không?”

“Cô Tống muốn khởi tố ai?”

“Trương Bội Linh!”

Lưu Quang Minh nhanh chóng lược qua sự việc một lần trong đầu: “Chuyện này còn phải xem cô muốn kết quả như thế nào nữa. Khởi tố cũng phải căn cứ vào trình độ công kích của mạng xã hội với cô để xem xét, sao chép liên quan tới bản quyền, nhất định có thể khởi tố. Nhưng kết quả cho những vụ kiện như thế này đều không quá nghiêm trọng, tạm giam để giáo dục một khoảng thời gian rồi lại thả ra ngay thôi…”

“Vậy cũng không thể nhân nhượng!”

Ở đầu bên kia điện thoại, Lưu Quang Minh nhịn một chút, rồi nói tiếp: “Thực ra, từ lúc sự việc xảy ra thì cậu Tưởng cũng đã bảo tôi thu thập chứng cứ rồi. Cho dù hôm nay cô không hỏi tới, vụ kiện cũng sẽ nhanh chóng được đưa vào danh sách quan trọng, cô có thể yên tâm. Cậu Tưởng còn đưa ra tử lệnh, sau này Trương Bội Linh sẽ không thể sống trong cái giới này, thậm chí là trong cả lĩnh vực này nữa, bên phía trường học cũng đã sa thải cô ta, đồng thời khuyên cô ta lùi lại chương trình tiến sĩ đang học dở…”

Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà thừ người ra.

Khương Thu Mộc nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.

Cô ấy ngồi sát lại một chút, khẽ nói: “Trời ạ, Tưởng Tử Hàn đúng là rất để ý tới chuyện của cậu đấy. Chuyện này có anh ta ra mặt, cậu thực sự có thể yên tâm rồi.”

Cô ấy nháy mắt ra hiệu: “Cậu nên biết nắm bắt cơ hội, cảm ơn anh ta đi.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Hân Nghiên nhíu lại.

Cô không nói cho bạn tốt chuyện Tưởng Tử Hàn từng bạo lực với cô.

Hai ngày hôm nay hai người đang quậy đến mức chiến tranh lạnh.

Có điều, nghĩ lại thì cô bị chịu thiệt, nhưng không phải lúc đó cũng đánh lại rồi sao, cơn tức giận trong lòng bỗng dịu đi.

Thôi bỏ đi, thấy anh cũng giúp cô nhiều như vậy, huề nhau.

Phần bị ăn mòn trên lưng Hoàng Bảo Châu rất nghiêm trọng, cần phải nằm viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK