Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 178

Bọn bắt cóc bất mãn: “Gần cả chục tỷ đấy, cao hơn giá của cô rồi.”

Người phụ nữ giận run, cắn răng nói: “Xử lý đi. Xe kia bao nhiêu tiền, tôi trả.”

Mắt ba gã đàn ông sáng lấp lánh, không nói nhiều lời.

“Không! Không cần xử lý.”

Trong mắt người phụ nữ kia lóe lên ánh sáng độc ác, đá mạnh vào chân Tống Hân Nghiên: “Tìm một vách núi rồi lái xe tới đó. Đợi đến khi tôi tra tấn xong thì ném xuống, đẩy cả người lẫn xe xuống dưới, tạo ra tai nạn xe lao xuống vực.”

“Được.”

Đưa tiền thì là cha là mẹ.

Cha mẹ giàu có muốn làm gì cũng được!

Trong nhà máy chỉ còn người phụ nữ kia cùng Tống Hân Nghiên.

Người nọ không còn kiêng dè nữ, cởi khẩu trang ra, để lộ gương mặt xinh đẹp nhưng ác độc của Tống Mỹ Như.

“Rào!”

Một xô nước đá dội thẳng xuống.

Đêm xuân vốn đã lạnh, nay nước đá thấm qua quần áo dán lên da thì y hệt mùa đông khắc nghiệt, cóng chết người.

Tống Hân Nghiên giật mình tỉnh dậy.

Chuyện trước lúc hôn mê lướt nhanh như một cơn gió, cô choàng mở mắt.

“Tỉnh rồi à?”

Tống Mỹ Như ngồi xuống trước mặt cô, giật tóc cô lên để Tống Hân Nghiên ngẩng đầu: “Tỉnh rồi thì chúng ta bắt đầu tính nợ nần.”

“A…”

Da đầu đau như sắp nổ tung, Tống Hân Nghiên kìm nén không hét lên.

Cô nhìn thấy gương mặt đáng sợ và dữ tợn của Tống Mỹ Như.

Muốn giãy giụa nhưng hai tay lại bị trói sau lưng, hai chân cũng buộc chặt một chỗ, hoàn toàn không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho người ta kéo.

 

“Tống Mỹ Như, chị muốn làm gì?” Cô run giọng cảnh cáo: “Bắt cóc là phạm pháp, chị đừng làm bậy, mau thả tôi ra ngay.”

“Thả á?”

Tống Hân Nghiên cứ như thể vừa nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, cô ta cười phá lên: “Thả mày ra để mày báo cảnh sát đến bắt tao à?”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi vừa tạm biệt Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng, lát nữa về nhà mà anh ấy không nhìn thấy tôi, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến. Chọc giận anh ấy và Cố Vũ Tùng, chị không gánh nổi hậu quả đâu.”

“Ai bảo tao muốn gánh hậu quả?”

Tống Mỹ Như cười độc ác: “Bọn họ chỉ có thể tìm ra hiện trường tai nạn xe và cái xác không toàn thây của mày thôi.”

“Đồ điên!” Con ngươi của Tống Hân Nghiên co rút dữ dội, cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân đến từng cọng tóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK