Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 266

Lý Lâm Tân cũng tức giận: “Cậu nghĩ tôi muốn nói lắm chắc?”

Hoàng Bảo Châu còn đang định mắng tiếp thì chợt nhìn thấy Tống Hân Nghiên bước ra từ sau cây xanh trong góc.

Di động trong tay cô đang nhắm vào bọn họ và ghi hình.

Đầu óc Hoàng Bảo Châu lập tức trống rỗng, ngã ngồi xuống sàn: “Đàn… đàn chị…”

Tống Hân Nghiên lưu video lại: “Hoàng Bảo Châu, nhớ hôm qua tôi nói gì với cô không?”

Hoàng Bảo Châu kinh hãi rơi nước mắt: “Đàn chị, em… em sai rồi. Xin lỗi chị, em sai rồi, chị tha cho bọn em đi. Em trả tiền lại cho chị, em không cần một xu nào cả. Sau này em cũng không dám nữa… Đàn chị… Cầu xin chị… cho em một cơ hội nữa đi. Cầu xin chị, em cầu xin chị đấy…”

Cô ta túm lấy gấu áo Tống Hân Nghiên, dập đầu liên tục.

Hoàng Bảo Châu cũng đến từ tỉnh lẻ.

Cô ta sợ miền quê nghèo nàn lạc hậu lắm rồi, nếu sự nghiệp học hành bị hủy hoại, cô ta chỉ có thể quay lại nơi quỷ quái kia, cả đời này không thể nào ngóc đầu lên nổi.

Cô ta không muốn trở về!

Cô ta không thể trở về!

Tiếng trán va ‘côm cốp’ xuống sàn nghe làm người ta tê cả da đầu.

“Hai người còn chưa tốt nghiệp đã hủy hoại tương lai như thế thì đúng là đáng tiếc thật.”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, tôi cũng không muốn thấy hai người hủy hoại cả đời như vậy. Thế này đi, nếu hai người có thể vạch tội Trương Bội Linh và lấy được chứng cứ cho tôi thì tôi có thể không so đo, coi như mượn công chuộc tội.”

Hoàng Bảo Châu và Lý Lâm Tân cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng đồng ý.

Hai người hẹn Trương Bội Linh ra.

Ba người chạm mặt.

Trương Bội Linh mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì? Nói mau!”

Hoàng Bảo Châu rơi nước mắt ngay lập tức: “Đàn chị Trương Bội Linh, chúng em đã nói cho đàn chị Tống Hân Nghiên chuyện bọn em phục chế số liệu thí nghiệm cơ sở đưa cho chị rồi.”

Đáy mắt Trương Bội Linh thoáng vụt qua vẻ tàn nhẫn: “Số liệu thí nghiệm cơ sở gì cơ? Hai đứa đang nói gì thế?”

Hoàng Bảo Châu và Lý Lâm Tân tái mặt.

Trương Bội Linh khinh bỉ nói: “Trong điện thoại nghe hai người cuống quýt như thế, tôi còn nghĩ là dù sao cũng học chung trường, nếu hai người gặp khó khăn thì tôi cũng có thể giúp đỡ một phen. Không ngờ hai người lại định vu oan hãm hại tôi?”

Cô ta giận dữ ra mặt: “Là Tống Hân Nghiên phái hai người tới hay là ai tìm hai người? Rõ ràng là luận văn của tôi bị người ta sao chép. Sao nào? Muốn mượn cách này để rửa tội cho đứa sao chép kia à? Bọn họ cho hai đứa bao nhiêu tiền?”

“Đàn chị Trương Bội Linh, sao chị có thể nói như thế? Rõ ràng lúc trước là chị…” Lý Lâm Tân phẫn hận.

“Là tôi làm sao?”

Trương Bội Linh lớn tiếng cắt ngang: “Tôi còn chẳng quen hai cô cậu nữa là, sao có thể mua chuộc được cô cậu chứ? Vả lại, hai người là trợ lý của Tống Hân Nghiên, còn là đàn em của cô ta, dù tôi muốn mua chuộc chăng nữa, nhưng hai người vốn chẳng quen biết gì tôi, có thể bị tôi mua chuộc hay sao?”

Hoàng Bảo Châu và Lý Lâm Tân nhìn chằm chằm Trương Bội Linh với vẻ không thể tin nổi.

“Lần này tôi nể tình chúng ta đều là người học cùng trường nên không so đo. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK