Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 281

Đầu Trương Bội Linh bị đánh lệch sang một bên, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên dấu tay sưng đỏ, khóe môi cũng rỉ máu.

Nhưng cô ta lại không dám tỏ ra tức giận: “Cô Sở, tôi xin lỗi, nhưng tôi cũng không ngờ con khốn Tống Hân Nghiên kia lại nhạy bén như vậy. Chúng ta tốn nhiều tiền mời hacker làm giả, ai ngờ Tống Hân Nghiên lại tìm được người giỏi hơn. Chẳng những tra ra vấn đề ở đâu mà còn suýt chút nữa đã tra đến chỗ cô. Nếu tôi không quyết đoán đứng ra thừa nhận, để cô ta tiếp tục điều tra, e là bây giờ đến cô cũng đã bị liên lụy rồi.”

“Hừ, cũng may cô cũng không quá ngu.”

Người phụ nữ tóc dài xoay người lại, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Dáng người cô ta cao gầy, chiếc váy Chanel ôm sát lộ ra đường cong quyến rũ lả lướt mê người, nhưng ánh mắt thì lại đè nén sự tàn nhẫn khôn cùng.

Cô ta lạnh lùng liếc nhìn Trương Bội Linh, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn hoàn thành tốt việc tôi giao, Sở Thu Khánh tôi đảm bảo, tương lai của cô sáng lạn hơn một giáo viên quèn nhiều.”

“Cảm ơn cô Sở.”

“Tôi sẽ kêu người sắp xếp công việc mới cho cô, còn căn biệt thự này…”

Sở Thu Khánh nhìn căn biệt thự trang hoàng xa hoa, hờ hững nói: “Cho cô luôn đấy. Lần này không thành công thì bỏ đi, sau này lấy công chuộc tội. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không nể tình.”

Vẻ mừng rỡ vì nhận được chiếc bánh từ trên trời rớt xuống tràn ngập trong mắt Trương Bội Linh: “Cảm ơn cô Sở. Cô yên tâm đi, tôi nhất định đầu rơi máu chảy vì cô, chết không hối tiếc. Chỉ có điều bên phía Tống Hân Nghiên…”

“Có Tưởng Tử Hàn che chở, cô thất bại cũng không lạ.”

Vẻ mặt Sở Thu Khánh ngập tràn lạnh lùng và tàn nhẫn: “Xem ra, đã đến lúc tôi phải tự ra tay rồi. Nếu không đả kích được cô ta từ bên ngoài, tôi sẽ chia rẽ từ bên trong.”

Trương Bội Linh lập tức nịnh nọt: “Cô Sở tự ra tay, nhất định có thể vượt mọi chông gai đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

Sở Thu Khánh hừ lạnh: “Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì thôi đi, tôi chỉ muốn xem thử rốt cuộc Tống Hân Nghiên kia là người như thế nào thôi!”

Mịch Viên.

Tưởng Tử Hàn về đến nhà.

Biệt thự trống rỗng không có hơi người.

Anh nhíu mày, hỏi chị Đinh đang đi tới cầm áo khoác cho mình: “Người đâu rồi?”

“Từ tối hôm mợ bỏ đi cho tới giờ, đã hai ngày nay chưa trở lại.”

Giữa mày của Tưởng Tử Hàn thoáng tức giận, lạnh giọng nói: “Có giỏi thì đi luôn đừng về.”

Anh bỏ lại một câu xong, cả người lạnh lẽo bỏ lên lầu.

Chị Đinh thở dài, vốn định khuyên Tưởng Tử Hàn rằng ‘con gái thì phải dỗ’, thấy thế cũng không dám nói nữa.

Sau khi vụ luận văn xoay chiều, hiệu suất của Nghiên Mị lập tức hồi phục trở lại, cổ phiếu cũng tăng lên.

Tống Hân Nghiên bận rộn, vừa mới thở ra một hơi thì tin nhắn Zalo của giáo sư Dương gửi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK