Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 277

“Cốc, cốc, cốc!”

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô sợ hãi nuốt nước bọt, nương theo ánh đèn neon bên ngoài nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng “chấm” cái bình hoa trang trí trên giá bên cạnh, vội vàng cầm lên, trốn ra phía sau cửa.

“Cạch!”

Khoá cửa vang lên một tiếng nhỏ, cửa được người bên ngoài mở ra.

Tống Hân Nghiên nắm chặt bình hoa, nhắm chuẩn thời cơ, giơ bình hoa lên bất ngờ đập xuống.

Phòng cấp cứu của bệnh viện Phổ Nhân.

Một đêm Cố Vũ Tùng bị đánh thức hai lần, mang gương mặt mẹ kế, oán khí ngất trời xử lý vết thương trên trán Tưởng Tử Hàn.

“Chậc, anh Hàn này, anh nói anh chứ đêm hôm khuya khoắt không ngủ, tình thú của vợ chồng hai người… hơi kịch liệt quá rồi đấy.”

Một tiếng trước còn tâm sự chuyện chị dâu với anh ta, một tiếng sau đã tìm được người về thật.

Có điều, hai vợ chồng lại “sum vầy” trong phòng cấp cứu bệnh viện của anh ta.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn xanh mét, lạnh lùng liếc xéo, Cố Vũ Tùng vội ngậm miệng nín cười.

Mặt Tống Hân Nghiên lạnh tanh, cô nói: “Tự làm tự chịu. Nếu anh ấy không lén lút như tên trộm lẻn vào phòng tôi, sao tôi có thể đánh anh ấy chứ?”

Một bụng lửa giận bị nén suốt một đêm của Tưởng Tử Hàn lập tức xông thẳng lên đầu: “Là em vào công ty, dọc đường không hề khóa cửa, còn trách người khác lẻn vào phòng mình à? Nếu không phải sợ một mình em ở nơi tồi tàn kia bị người ta hiếp trước giết sau thì còn lâu anh mới đến. Đồ phụ nữ vô lương tâm!”

Chứ “hiếp” kia như cây kim đâm vào lòng Tống Hân Nghiên.

Chuyện ban tối lại tái hiện trong đầu.

Cô tức giận trừng mắt.

Ai mà biết được khoá cửa lại bị hỏng rồi.

Cô còn cố ý khóa trái nữa đấy!

“Nửa đêm nửa hôm ai lại ăn no rửng mỡ chạy đến công ty làm gì? Hiếp trước giết sau á? Em thấy người có thể suy nghĩ xấu xa như vậy chính là anh đấy!”

Tống Hân Nghiên tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

Chúc Minh Đức đứng cạnh cửa bị tiếng sầm làm cho run rẩy, nhưng cũng không dám thở mạnh.

Không ngờ trước giờ mợ chủ luôn tốt tính lúc nổi giận lại như vũ bão đến vậy!

Tưởng Tử Hàn bực bội đẩy Cố Vũ Tùng đang chuẩn bị dán băng gạc cho mình ra, đá bay chiếc ghế trước mặt.

Cố Vũ Tùng hốt hoảng nhảy mạnh về phía sau mới không bị vạ lây.

Bầu không khí trong phòng cấp cứu áp lực đến nỗi làm người ta không thở nổi.

Chúc Minh Đức dè dặt xin chỉ thị: “Đã trễ thế này rồi, có muốn tôi đưa mợ một đoạn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK