Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 182

Giọng nói điên cuồng của Tống Mỹ Như như từ nơi xa xăm vọng lại: “Sợ? Tao sợ muốn chết… Mấy năm qua tao giúp hai vợ chồng kia giết bao nhiêu con lợn, mày có thấy lợn tới tìm tao không?”

Cô ta cười điên khùng, lạnh lùng nói: “Xưa nay đao phủ không bao giờ sợ quỷ thần báo ứng. Khó khăn lắm tao mới có cơ hội trở mình, đương nhiên là tao sẽ không từ bỏ rồi. Con người ta sống thì nên bất chấp thủ đoạn để bò lên… Em gái à, yên tâm đi, không bao lâu nữa tao sẽ đưa ba mẹ đến đoàn tụ với mày.”

“Đồ điên! Chị là đồ thần kinh! Giết chúng tôi rồi chị cũng không được sống yên đâu, pháp luật sẽ không bỏ qua…”

“Bốp!”

Tiếng bạt tai tàn nhẫn cắt ngang lời nói của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cố gắng chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không đỡ nổi, ngất xỉu ra đất.

Tống Mỹ Như vẩy máu trên tay, mở cổng nhà máy ra, nói với ba tên bắt cóc đang đứng chờ trước mặt: “Kéo lên xe, nhớ xử lý gọn gàng!”

Ba người gật đầu, nhanh chóng kéo Tống Hân Nghiên lên xe.

Chỗ này là vùng ngoại ô, ngoài nhà máy bỏ hoang này ra thì không có ai sinh sống, chứ đừng nói đến camera giám sát.

Ba người yên tâm, mạnh dạn lái xe về phía sau núi.

Xe phóng như bay.

Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm vào dấu chấm đỏ trong điện thoại, hai mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, chân ga giẫm mạnh hết cỡ.

Chiếc Roll-Royce với tính năng vừa ý lao như bay trên đường núi, nhắm thẳng tới đỉnh…

Bên vách núi.

Ba tên bắt cóc nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên đang ngồi ghế sau như dã thú nhìn mồi.

Quần áo trên người cô đã bị xé rách, phần lớn da thịt lộ ra bên ngoài.

Mặc dù trên người đầy vết xanh tím nhưng những chỗ không bị thương vẫn trắng nõn mềm mại, hơn nữa còn khúc nào ra khúc nấy, dáng người hết sức quyến rũ khiến bọn bắt cóc nhìn mà trợn tròn mắt.

Một người trong số đó nuốt nước miếng: “Đại ca, nghe nói đây là tiểu thư con nhà danh giá hả?”

Đã thế còn xinh đẹp cực kì.

“Đằng nào cũng vẫn sớm, hay là…”

Ba tên liếc nhìn nhau cười hí hửng, nhào vào trong xe, nhanh chân nhanh tay xé rách quần áo còn sót lại trên người cô.

Tống Hân Nghiên mơ màng tỉnh dậy thì liền nhìn thấy một người đàn ông đang nhào tới.

Cô thét toáng lên, cắn chặt vào tai gã ta.

“Á!”

Tên bắt cóc thét lên vì đau đớn, sau đó lập tức bóp cổ Tống Hân Nghiên.

Cảm giác ngạt thở ập đến, Tống Hân Nghiên buộc phải nới lỏng hàm răng.

Tên cướp vừa được tự do là đã tung cú đấm giáng tới tấp vào Tống Hân Nghiên.

“Con điếm thối tha, cho mày cắn này, mày cắn nữa đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK