Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 202

Quan sát thêm vài ngày, Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng xuất viện.

Tưởng Tử Hàn thờ ơ đưa cho cô một xấp tài liệu: “Quà mừng xuất viện.”

“Cái gì vậy?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy mở ra nhìn, lập tức hoảng hồn.

Trong mắt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đây là…”

“Phương án thu mua tất cả các công ty của nhà họ Tống.” Tưởng Tử Hàn nhẹ giọng giải thích.

Đương nhiên là Tống Hân Nghiên biết.

Phương án này không chỉ có công ty dưới danh nghĩa của chi thứ hai mà còn có chi trưởng và chi thứ ba.

Chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn mua lại tất cả công ty của nhà họ Tống.

Tống Hân Nghiên yên lặng chớp mắt, khép tài liệu lại: “Tôi không thể nhận được.”

Tưởng Tử Hàn không nói nhiều, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như lúc ngồi trên bàn đàm phán: “Hai lựa chọn. Thứ nhất, tôi mua cho cô theo cách bình thường. Thứ hai, cưỡng chế mua, làm cho bọn họ phá sản trước, sau đó mua lại. Phương án thứ nhất tôi sẽ chịu lỗ một chút, chừa cho họ chút vốn gốc. Phương án thứ hai…”

Anh liếc nhìn Tống Hân Nghiên: “Người nhà họ Tống sẽ mất đi tất cả. Cô tự chọn một cái đi. Trước đây lúc kết hôn vội quá tôi chưa cho cô cái gì, đây coi như sính lễ.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô còn có thể từ chối sao?

Người đàn ông đứng trước mặt cô, mặc dù không nói lời nào nhưng khí chất cường thế và bá đạo vẫn quanh quẩn trên người.

Nói thật, cô rất cảm động.

Người đàn ông này tuy nói chuyện luôn thích đâm chọt, nhưng đối xử với cô rất tốt.

Càng ngày càng tốt.

Tống Hân Nghiên cẩn thận cất tài liệu đi: “Vậy… để tôi suy nghĩ đã. Nhưng mà trong lúc tôi suy nghĩ, anh tạm thời đừng đụng tới nhà họ Tống được không?”

“Ừ.” Người đàn ông thản nhiên đồng ý.

“Vậy… Tôi hỏi một câu được không?”

“Cảm thấy không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Có thể vui vẻ nói chuyện với nhau chút được không?

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy câu này vẫn nên hỏi thì hơn. Làm vợ chồng chuyện gì quan trọng nhất? Là tin tưởng với hiểu nhau. Anh xem, tôi chẳng biết gì về anh hết.”

Người đàn ông liếc cô một cái.

Tống Hân Nghiên cười lấy lòng, tò mò hỏi: “Ông xã… anh không phải chỉ là bác sĩ thôi đúng không? Giàu như vậy, có phải… có thân phận nào khác đang che giấu không?”

Đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn nheo lại: “Cô thật sự không biết à?”

Tống Hân Nghiên hoang mang trong gió.

Tôi phải biết ư!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK