Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 288

Bãi đỗ xe.

Tống Hân Nghiên ném giày và đồ ăn vào ghế sau rồi lên xe khởi động, chuẩn bị rời đi.

Trước khi xe của cô lái khỏi, Tưởng Tử Hàn đã mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Tống Hân Nghiên đạp phanh, chiếc xe lao về trước rồi tắt máy.

“Xuống xe.”

Tống Hân Nghiên hờ hững ra lệnh đuổi khách, chế giễu: “Lát nữa một bàn đầy đồ ăn của hai người lạnh rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”

Hàng lông mày vốn u ám của Tưởng Tử Hàn đột nhiên giãn ra.

Anh nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên, kéo mặt cô quay về phía mình, nhướng mày: “Em đang ghen à?”

Tống Hân Nghiên hơi tức ngực, suýt chút nữa đã tát vào mặt anh.

Cô xoay mặt, tránh cằm khỏi ngón tay anh, cười khẩy: “Anh đến đây để làm trò cười đấy à? Tôi chính là một mảnh thủy tinh, axit mạnh cũng không làm gì được, giấm thì đã là cái gì đâu!”

Tưởng Tử Hàn nhìn vết thương trên tay cô, lông mày nhíu lại: “Thủy tinh thì không chắc, nhưng trái tim thủy tinh thì có thể đấy.”

Anh kiên nhẫn giải thích: “Cô gái kia là Sở Sở, đến từ thủ đô. Nhà họ Sở và nhà họ Tưởng có quan hệ nhiều đời, bọn anh là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”

“Ồ, hóa ra là thanh mai trúc mã cơ à?”

Ý cười trên khóe môi Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn. Anh tránh vết thương trên tay Tống Hân Nghiên, nắm tay cô: “Xuống xe đi, đi ăn thôi.”

Mặt mày Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận, hất cánh tay anh ra: “Tôi sợ không tiêu nổi. Hai người giữ lại mà từ từ ăn với nhau đi! Xuống xe ngay, tôi đang gấp!”

Sở Sở đi ra từ trong nhà, đứng ở cổng chính nhìn về phía này.

Lửa giận trong lòng Tưởng Tử Hàn bị khuấy động. Đôi mày kiếm nhíu lại, cánh tay nắm lấy Tống Hân Nghiên hơi dùng sức, kéo cô vào lòng rồi mạnh mẽ hôn lên.

Tống Hân Nghiên gần như phát điên lên.

Cô còn đang thắt dây an toàn đấy!

Tên khốn này muốn siết chết cô à?

Tống Hân Nghiên ‘ư ưm’ giãy dụa.

Càng giãy thì người đàn ông càng hôn mãnh liệt hơn.

Mùi máu tươi lan ra giữa răng môi hai người.

Tống Hân Nghiên bị hôn đến ngạt thở. Chẳng mấy chốc cô đã hết sức, chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng người đàn ông, để mặc cho anh hôn.

Cô không giãy dụa nữa, Tưởng Tử Hàn cũng dần trở nên dịu dàng.

Ngón tay thon dài chạm vào khóa cài của dây an toàn, ấn nhẹ một cái.

“Lạch cạch!”

Lực siết trước ngực Tống Hân Nghiên biến mất, cuối cùng cô cũng có thể lấy lại hơi thở.

Dưới mái hiên của ngôi biệt thự, hai tay Sở Thu Khánh siết chặt lại, bộ móng tay tinh xảo xinh đẹp cắm mạnh vào lòng bàn tay.

Cô ta cắn môi, kìm nén sự ghen tị đầy mắt, tức giận xoay người trở vào nhà.

Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng buông tha cho Tống Hân Nghiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK