Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 218

Giọt nước mắt sợ hãi của Tống Hân Nghiên rơi lã chã: “Cưỡng bức… năm… năm đó, tôi bị người ta cưỡng bức…”

Cô run rẩy nói: “Người đàn ông đó… như mãnh thú, rất đáng sợ… anh ta… có lẽ anh ta uống thuốc, không giống người bình thường… không có tình cảm, không có…”

Cô không nói tiếp được nữa.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn cuồn cuộn giông bão, anh xót xa kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt: “Đều qua hết rồi, tôi ở đây, không sao đâu!”

Tống Hân Nghiên vẫn còn đang run rẩy, nước mắt thấm ướt cả phần áo trước ngực Tưởng Tử Hàn: “… Sau chuyện đó, có người nói tôi buộc phải… phải mang thai… chỉ cần… chỉ cần tôi sinh con ra… anh ta sẽ buông tha cho tôi…”

Đồng tử Tưởng Tử Hàn co rụt lại, sau khi dịu dàng an ủi cô, anh cẩn thận dẫn dắt: “Còn gì nữa?”

“Tôi… tôi không nhớ nữa.”

“Còn nhớ người đàn ông đó trông như nào không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi không nhớ được nữa… không nhớ dung mạo anh ta… cũng không biết thân phận anh ta…”

Cô đau khổ nắm tóc mình: “Tôi cũng không nhớ rốt cuộc mình có sinh con không nữa… Tôi không nhớ nổi…”

Tưởng Tử Hàn gỡ bàn tay đang bứt tóc của cô ra, hôn lên trán cô an ủi: “Nhớ không nổi thì đừng nhớ nữa, những chuyện đó đều đã qua rồi, không quan trọng. Nếu cảm thấy đau khổ, tôi dẫn cô đi làm thôi miên, quên hết tất cả những chuyện đó đi.”

Cung Hàn Tuấn từng nói với anh rằng thôi miên có thể khôi phục được một ít ký ức, cũng có thể giúp người ta quên đi những thứ mình không muốn nhớ.

“Không… vẫn chưa qua.”

Tống Hân Nghiên chui ra khỏi lồng ngực anh, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ đáng thương.

“Vẫn chưa qua. Trước đây không lâu tôi có đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói trên tử cung của tôi có vết thương cũ, đó là vết thương để lại sau khi sinh con… Tưởng Tử Hàn, có lẽ tôi thật sự từng sinh một đứa bé…”

Đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ bị nỗi đau đớn và nước mắt bao trùm, khiến người ta đau lòng không thôi.

Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Được, vậy không cần quên. Chỉ cần cô có thể nhớ lại, tôi sẽ tìm đứa nhỏ về giúp cô!”

Sau khi khóc một trận, phát tiết hết mọi đau đớn, Tống Hân Nghiên đã bình tĩnh hơn nhiều.

Cô khổ sở buông lỏng tay ra, cuộn mình thành một cục nằm trên giường: “Tưởng Tử Hàn, anh không để bụng à? Người vợ anh cưới bị người khác… chính tôi cũng thấy mình thật bẩn thỉu… Trước đây không nhớ được những chuyện này, tôi còn hy vọng xa vời, cảm thấy mình có thể cố gắng một chút, có thể cùng anh… Nhưng bây giờ, thật sự… rất bẩn…”

Không còn vẻ suy sụp và òa khóc như vừa rồi nữa, nước mắt lẳng lặng lăn dài trên má càng khiến người ta hít thở không thông.

Tưởng Tử Hàn kéo cô vào lòng lần nữa: “Đó không phải lỗi của cô… Ai cũng có quá khứ, không ai có thể trong sạch từ khi chào đời đến lúc già đi cả…”

Sau một hồi cảm xúc thay đổi chập chờn, Tống Hân Nghiên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Dù đã ngủ nhưng cô vẫn không ngừng nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK